Muội  rú lên, khuôn mặt lập tức sưng đỏ,  đó ho dữ dội, một ngụm m.á.u lẫn một chiếc răng nhỏ phun  ngoài.
“Ồn ào cái gì! Ồn cái gì đấy hả?” Tên quan sai quát lớn, vung roi xông tới, ánh mắt đầy uy nghi quét qua tất cả chúng , “Vừa     kẻ giấu bạc  ?”
“Giao  thì  khoan hồng, nếu , đừng trách   khách sáo!”
Ta lạnh lùng thu tay về. Đáng tiếc  thể  quá yếu ớt, nếu là  của kiếp  khi  nhập quân, chỉ sợ vài cái tát  đủ khiến thứ tiện nhân  mất mạng.
Trạm Én Đêm
“Vân Y! Vân Y! Con  ?” Phụ mẫu  sững , nhưng theo phản xạ vẫn vội vàng nhào đến đỡ  .
Nàng ôm mặt,   thành lời, chỉ phát  những âm thanh mơ hồ đứt đoạn. Nàng  tố giác với quan sai, nhưng phụ mẫu giữ chặt lấy nàng,  thương xót lau nước mắt,    cách nào cầm máu.
Không  khăn gấm tơ tằm như ngày xưa, chỉ  khăn thô ráp chà sát lên da thịt mềm mại, khiến nàng đau đớn nhăn nhó. Chỉ chốc lát, mặt nàng  sưng tấy như hai cái bánh bao, đến một chữ cũng  thể   nổi.
Ta  tình hình như  liền bước   mặt quan sai, khom  hành lễ, điềm nhiên : “Đại nhân chớ hiểu lầm, là tiểu  của  đòi ăn bánh Bạc ti, nhưng hiện giờ chúng  là tội dân, gia sản   tịch thu, lấy   của ngon vật lạ  nữa. Nàng nhõng nhẽo vô lễ, để ngài chê  .”
“Ồ?” Quan sai vẫn    tin tưởng, “Nếu chỉ là như , thì  ngươi  đánh nàng thảm đến mức hộc m.á.u như ?”
Ta sắc mặt  đổi, thản nhiên tiếp lời: “Tay  vốn  chút lực, hơn nữa… tiểu  từ nhỏ   nuông chiều, chỉ cần   thứ   là lập tức lăn lộn ăn vạ. Thậm chí   từng lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p cha . Ta  là trưởng tỷ, cũng chỉ  thể  phụ mẫu dạy dỗ nàng vài phần.”
Quan sai nhíu mày,  sang  phụ mẫu : “Nàng   thật ?”
Phụ  ngập ngừng, nhưng chỉ trong thoáng chốc  gật đầu. Bọn họ hiểu rõ, nếu thừa nhậN lén giữ bạc, cả nhà sẽ  liên lụy.  nếu giờ  phối hợp, mạng sống e rằng chẳng còn.
Phụ  rơi lệ bi ai, nghẹn ngào : “Hầy, đều là do  ngày  quá nuông chiều, từ nhỏ  chiều hư nó, khiến con bé ngày càng vô pháp vô thiên…”
Mẫu  cũng rút khăn thô lau khóe mắt, nghẹn ngào phụ họa: “Không, là  của , là   dạy  con…”
Muội  mở to mắt,  thể tin nổi. Nàng há miệng định , nhưng chẳng thốt   gì, chỉ  thể điên cuồng lắc đầu. Nàng luôn tự cho  thiện lương, chỉ vì  mẫu  giao  tang vật, cớ     đánh đến mức ? Cớ  phụ mẫu cũng thiên vị ?
Trong cú sốc quá lớn, nàng trở nên kích động đến phát cuồng.
“A a a ——” Nàng ôm đầu gào thét,  tin phụ mẫu   lựa chọn như thế, càng  chấp nhận  việc thanh danh  vấy bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-ta-qua-thanh-that/chap-3.html.]
Nàng đẩy mạnh cha  ,   bằng ánh mắt đầy hận độc.
Ta chỉ  nhàn nhạt: Muội  , đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Tên quan sai ban đầu còn do dự, nhưng thấy phản ứng như phát cuồng của   thì dường như  tin vài phần. Sắc mặt  dịu : “Hừm,  vẻ đúng là hiểu lầm.”
Cha   còn  kịp thở phào nhẹ nhõm, thì giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng hô lớn: “Đại nhân! Dù là hiểu lầm  , thì cũng nên khám xét mới  rõ thật giả chứ!”
4.
Kẻ  lên tiếng cũng là một tên tội nhân  lưu đày, dáng dấp khô quắt như khỉ, gương mặt nịnh nọt vặn vẹo thành nụ  lấy lòng. Hắn chẳng    xem hồi lâu, lúc  bỗng từ trong đám đông chui , khom lưng hành lễ, miệng toe toét: “Đại nhân , bọn họ là  một nhà,  một nhà thì bao che cho , giấu giếm một thể chẳng  càng dễ  ? Nếu tâm   quỷ,  phản ứng  mạnh đến thế? Tội nghiệp tiểu cô nương ,  đánh đến sưng vù cả mặt, nửa chữ cũng chẳng thốt nên lời.”
Lời  dứt, ánh mắt sắc bén của tên quan sai  một  nữa quét về phía gia đình .
Muội   ngờ  kẻ chịu tin lời nàng, cảm động đến mức liên tục gật đầu lia lịa.
Ta suýt nữa   xông lên tát cho nàng thêm mấy cái -   đúng là  ngu ngốc  độc địa. Kiếp ,  cứ tưởng nàng chỉ là thiếu hiểu , ngây thơ dại khờ, nên mới  vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa  lừa hết   đến  khác.
 ở đời , dù    thấu bộ mặt thật của nàng, song  thể đảm bảo phụ mẫu vẫn  tiếp tục  lừa dối,  lợi dụng như kiếp ?
Ta nghiến răng, đè nén lửa giận trong lòng, đưa mắt  sang cha .
Lúc , việc   gật đầu chẳng khác nào tự miệng xác nhận mẫu   giấu bạc,   phớt lờ huyết mạch mẫu tử giữa hai .
Phụ mẫu dường như vẫn  hiểu vì      . Khi   tay tát nàng, họ tuy  ngăn cản nhưng trong lòng cũng   phần trách cứ, cảm thấy trưởng nữ như   tay quá nặng, còn tiểu nữ tuy phạm , chẳng qua cũng chỉ là lỡ lời.
Thế nhưng giờ, khi   lên tiếng đề nghị khám xét,    vội vã gật đầu như sợ quan sai  kịp phát hiện mẫu   cất giấu vật gì. Hành động   xé toạc cái vỏ ngoài ôn nhu, thiện lương mà nàng bấy lâu cố gắng gìn giữ.
Phụ  rũ tay, run run, ánh mắt u ám lạnh lẽo. Người và mẫu  kết tóc bao năm,  ai lo lắng cho bà hơn ông. Giờ đây, thấy   như , lòng ông  lạnh  quá nửa.
Chỉ trong chớp mắt cân nhắc, phụ  đột nhiên giáng cho   một cái tát như trời giáng: “Đứa con bất hiếu! Ngươi ngay cả  ruột cũng dám vu oan, lòng  thật hiểm độc!”
Ông  bảo  cho mẫu , đành  hạ thủ nặng tay với  , diễn trọn vai một  phụ  căm ghét tiểu nữ nhi, cốt  rõ lập trường.
Nếu   chính  là  từng trải qua,  lẽ đến cả  cũng  nghi ngờ trí nhớ của bản  .