“Bốp!” Muội   đề phòng,  đánh bật ngã lăn xuống đất,  thêm một chiếc răng nữa văng  từ miệng.
Mẫu  hít sâu một , chẳng buồn liếc qua dáng vẻ nhếch nhác thê thảm của nàng, liền thẳng bước đến  mặt quan sai, ôn tồn : “Đại nhân nếu còn nghi ngờ,  cứ khám xét  . Thân là tội phụ, tuyệt chẳng dám giấu giếm bất cứ vật gì.”
“Nếu thực sự   của riêng,  tiểu nữ  lớn tiếng hô hoán như ? Làm thế  lợi gì cho nó ?” Lời  của mẫu  chẳng những kiên định, mà còn khiến   mang tiếng là kẻ ngỗ nghịch,  hiểu lẽ .
Tên quan sai   liền gật đầu. Thực , trong những năm  việc,  từng chứng kiến vô  tội nhân giấu đồ - ai cũng như chuột nhắt, giấu giếm kỹ càng,  đứa nhỏ cỡ tuổi lên ba cũng   giữ kín mồm miệng.
Còn tiểu cô nương ? Nếu   là ngốc nghếch thì chính là tâm thuật bất chính.
Dù nghĩ thế,  vẫn cho  khám xét mẫu .
Phụ  dù lòng  thấp thỏm, ngoài mặt vẫn tỏ  tự tin vô cùng,   vẻ vợ  trong sạch, hết thảy đều do tiểu nữ bịa đặt hãm hại.
Ta dõi theo mẫu  - thấy bà rút khăn tay , khẽ lau lớp bụi  mặt,  cẩn thận lấy vết m.á.u  khóe môi  , khẽ xoa đều lên khăn, khiến vết m.á.u loang rộng hơn.
Lòng  lúc  mới nhẹ xuống vài phần.
Khăn tay của mẫu  vốn  cất bạc, mà là một chiếc khăn thô  thêu chỉ vàng tinh tế, dùng sợi bông dày che phủ bên ngoài, nếu  gỡ từng lớp thì tuyệt đối   . Nay thêm lớp bụi bẩn và m.á.u đọng,  khám xét chỉ liếc sơ qua  bỏ qua.
Kiếp  cũng  - mẫu    tra  vật gì. Chỉ là lúc đó  nhẹ   với   chỗ giấu bạc,  nàng mách  khiến   lục soát,  liên lụy đến cả đoàn   tra xét  nữa.
Vì thế, cả nhà  trở thành cái gai trong mắt tội dân,  bài xích khắp nơi.
May mắn , đời  mẫu  an  vượt qua, tên quan sai cũng thu tay: “Được ,    đường ngoan ngoãn một chút, nếu còn dám giở trò, đừng trách roi của    mắt!”
Cơn sóng gió cuối cùng cũng lặng xuống, phụ mẫu đưa mắt  , đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Muội  thì  sõng soài  đất,  tin mẫu   giấu vật gì, trong lòng như sét đánh ngang tai, chỉ  ngây ngẩn như phỗng.
Chờ đến khi tất cả mang lên chân khóa, đoàn  bắt đầu lên đường.
Tưởng rằng kiếp    liên lụy ai, cả nhà sẽ an  vượt qua kiếp lưu đày,  ngờ  mới khởi hành   đồng bọn khinh miệt, ngấm ngầm xa lánh.
Người cầm đầu chuyện ,  ai khác ngoài tên tội phạm   nhảy  xúi giục quan sai khám xét mẫu . Hắn tên là Cao Lục.
Ngẫm  kiếp , chuyện nhà   bài xích, ức hiếp, kỳ thực phía  cũng  bóng dáng  giở trò đ.â.m  thóc, chọc  gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-ta-qua-thanh-that/chap-4.html.]
5.
Trạm Én Đêm
Liên tiếp ba bữa cơm đều  cướp mất,  để tâm quan sát thì phát hiện những kẻ đoạt phần ăn của nhà  đều là cùng một nhóm .
Ở đời , vì nhà chúng  đắc tội với đám  , nên mỗi khi  lãnh  phần ăn thì lập tức  bọn họ xông tới đoạt sạch.
 đời , chỉ  bốn gã tráng hán, mà bốn   nhà   từng gây hấn. Bọn họ chẳng   thích,  mà  cùng  nhằm  một  nhà , chỉ đoạt phần ăn của chúng  mà thôi.
Thân là tội phạm, phần cơm mỗi   lãnh  cực kỳ hạn hẹp, mỗi ngày chỉ một bát cháo loãng, ăn chẳng no bụng, nếu  no thì chỉ  thể tự   đào rau dại mà ăn.
Dù cháo  ở thời phú quý của nhà họ Phương từng chẳng đáng cho kẻ hầu hạ ngó tới, thì nay  là thứ giữ mạng.
Cháo dù  cũng dễ nuốt hơn đám rau dại đắng nghét khó trôi .
Phương Vân Y ăn liền ba ngày  rau dại,  dần chịu  nổi. Nàng ôm bát mà nức nở, thút thít : “...Nương, con  ăn cơm.”
Khoảng thời gian , nàng chịu đủ khổ sở, giống hệt  kiếp , lòng bàn chân liên tục  rộp nước do dẫm  mãi  ngừng. Nàng  còn kêu than xe xóc, chỉ giống như bao , bước  một cách chai lì mỏi mệt.
Đường lưu đày còn dài dằng dặc, đây chỉ là khởi đầu. Phụ mẫu dù đau lòng cũng cắn răng  giúp nàng.
Họ   , tiểu nữ nhi là kẻ ngoài mềm trong độc,  để nàng nếm khổ, mong nàng sửa đổi tính tình.
Có  nàng vấp ngã, bọn họ cũng  đỡ dậy, chỉ đợi nàng tự bò lên.
Có  nàng nghỉ  quá lâu, lập tức  quan sai quất cho mấy roi. Phương Vân Y đau đến  dám kêu ca, vội vàng bò dậy theo kịp đội ngũ.
Dạo gần đây nàng ngoan ngoãn ít lời, nương  mềm lòng, nhường bát rau dại của  cho nàng: “Vân Y, ăn nhiều một chút mới  sức mà . Ngày mai nương sẽ dậy sớm lãnh cơm cho con.”
Phương Vân Y lặng lẽ ăn. Ăn một hồi, nàng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo hy vọng  về phía nương: “Nương... Người thật sự  giấu bạc ?”
Tâm của mẫu  lập tức lạnh  nửa phần, tay siết lấy bát cơm: “Sao con  hỏi ? Quan sai  lục soát  mà? Nương thực sự  giấu gì cả.”“Không đúng .” Phương Vân Y  mẫu  bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Nương vốn tâm tư tinh tế, nếu   giấu,  khác   phát hiện ?
“Nương… vì   gạt con?
“Vì   để mặc tỷ tỷ và cha đánh con?
“Hôm đó rõ ràng  định  cho con , nhưng  tỷ tỷ đánh ngắt lời… Nếu   do tỷ , con nhất định…”