“Nhất định tố giác ,  nhận  khen thưởng từ quan sai,  ?” Ta bỗng lạnh giọng chen , giành lời   nàng, “Vậy ngươi  từng nghĩ đến kết cục của nương ?
“Roi trong tay quan sai to đến thế, nếu quất lên  nương, với  thể tuổi tác thế , chịu nổi  mấy roi? Hay là ngươi  nương mất mạng?” Từng chữ từng lời của  như băng lạnh, ánh mắt  nàng cũng ngày một lạnh lẽo.
“Muội…   nghĩ  mà…” Phương Vân Y hoảng hốt, vội vàng biện hộ. Thấy sắc mặt  càng lúc càng khó coi, nàng liền đổi giọng,  lóc thảm thiết mà sám hối: “Nương ơi, xin … là tỷ tỷ hiểu lầm con, con chỉ là tính tình ngay thẳng, nghĩ    thôi…”
“Với … nương    mà…  con thật sự sắp chế* đói .” Nàng    quỳ sụp xuống  mặt nương: “Nương ơi, con cầu …   mua chút gì ăn , con   còn bạc.
“Nếu cứ ăn rau dại thế , con chẳng còn sức mà nhấc chân nữa… Người  nỡ  con  quan sai đánh chế* chứ?”
Mẫu  há miệng,   nên  gì, trong lòng chỉ còn  cảm giác vô lực nặng nề. Thậm chí còn hơn cả cái hôm  nhà họ Phương  tịch thu tài sản, cả nhà  lưu đày.
Mẫu   từng ngờ rằng, sẽ  một ngày, tiểu nữ nhi của   sẽ quỳ xuống cầu xin bằng giọng điệu ép buộc như .
 lúc đó, phụ  trở về  khi nhặt củi, thấy cảnh vợ con đối đầu, còn điều gì mà ông  hiểu?
“Đồ nghiệp chướng! Sao    đứa con gái ích kỷ bạc tình thế !” Ông lập tức nhặt lấy một cành cây to nhất, đánh thẳng về phía Phương Vân Y, “Con là đứa con bất hiếu! Đây là  sinh  dưỡng của con đó!
“Nếu   hôm nay con thành  thế , thì ngày con  đời,   tự tay bóp chế* con !”
Phương Vân Y  ăn một trận đòn tơi bời,  còn gây chuyện nữa, chỉ là cũng chẳng còn gần gũi với cha  như .
Đêm đến,  thấy nàng lặng lẽ rời khỏi đống lửa, lén lút bước …
6.
Ta lặng lẽ bám theo bước chân  , thấy nàng lén lút  gặp Cao Lục.
Cao Lục cúi thấp giọng : “Ngươi hỏi  ? Nương ngươi   giấu bạc ở  ?”
“…Chưa.” Phương Vân Y đáp khẽ, giọng nàng mềm mại, nhỏ nhẹ cầu khẩn: “Ta hứa, nhất định ngày mai sẽ hỏi  cho bằng .”
“Cao ca ca,  cho  một bát cơm thôi…”
Cao Lục cần bạc để  gì?
Trạm Én Đêm
Ta ẩn  trong bụi cỏ gần đó, lắng  cuộc đối thoại của bọn họ, lòng trĩu nặng bao suy nghĩ.
Ta  rõ, Cao Lục  bạc tuyệt đối  chỉ đơn giản vì lòng tham. Nếu , ngay từ đầu   chẳng  tố giác, dẫn quan sai tới lục soát  mẫu .
Cao Lục rốt cuộc  mưu đồ gì?
Vì   nhằm  một nhà chúng ?
Tâm  chìm xuống tận đáy vực. Trực giác  với  rằng, nếu  sớm  rõ  uẩn khúc , e rằng cha   sẽ  như kiếp  - bỏ mạng oan uổng giữa đường lưu đày ngàn dặm.
Uổng mạng…
Một tia sáng lóe lên trong óc .
Kiếp ,  khi cha  qua đời,  sống trong u mê hỗn loạn, một lòng chỉ mong sống sót, hễ phát cơm là liều mạng xông  cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-ta-qua-thanh-that/chap-5.html.]
Khi  còn tưởng nhờ  cố gắng nên mới giành  đồ ăn.
 ngẫm ,  khi cha  chết, những kẻ từng xua đuổi, áp bức nhà  dường như cũng đột ngột  còn hứng thú gây khó dễ.
Thời gian đó, kẻ chế* rét  nhiều, một   lặng lẽ biến mất giữa dòng .
Trong  đó, Cao Lục cũng là một kẻ biến mất.
Chính vì khi   từng nhằm  nhà , nên  mới nhớ rõ diện mạo . So  với ký ức kiếp ,  mới nhận :  cũng từng cướp phần ăn của .
…   chế* rét ?
Chuyện đó…  thể nào!
Đột nhiên,  thứ trở nên sáng tỏ.
Sau lưng chuyện  nhất định còn  một bàn tay khác thao túng. Cao Lục chẳng qua là con cờ. Mẫu  chỉ là một khâu trong kế hoạch của . Mục tiêu thật sự là khiến cả nhà   thể sống tiếp.
Hoặc  đúng hơn… là khiến phụ   c.h.ế.t  đường lưu đày!
Vậy nên kiếp , đợi cha   mất, bọn Cao Lục cũng liền biến mất  dấu vết.
Ta siết chặt nắm đấm, âm thầm thề với lòng: Kiếp ,  tuyệt đối  để cha    vết xe đổ!
Người   màn ,  nhất định  vạch mặt !
“…Ta  cho ngươi ba ngày, mà ngươi chẳng  thành việc  hứa. Muốn ăn thì  đưa thứ khác đổi.” Bên , giọng  của Cao Lục mang đầy ẩn ý vang lên.
Muội  dường như im lặng  lâu, nhưng cuối cùng vẫn  chịu nổi cái đói quặn thắt ruột gan, giọng nàng lúng túng mà e thẹn: “Cao ca ca… Chỉ cần  cho  một bát cơm,     gì… cũng …”
…
Nghe rõ hết  chuyện,   về đống lửa. Trời  trở lạnh,  bỏ thêm vài cành củi  đống than.
Ta đưa que củi chọc  ngọn lửa, trầm tư suy nghĩ, chẳng để ý phụ   tỉnh giấc từ lúc nào.
“Vân Sương,   con   ?” Một tiếng  trầm khàn bỗng kéo  về thực tại.
Ta ngạc nhiên  sang: “Cha,   ngủ ?”
Cha thở dài một  thật sâu: “Nhà    nam đinh, đêm đến chỉ   và nương con  phiên  canh gác. Hai con còn trẻ,  xinh , nơi đây nhiều nam nhân như ,   thể yên tâm .”
Tim  bỗng nhói lên. Hóa  những việc    thấy, cha  vẫn đang âm thầm bảo vệ tỷ  .
“Muội …  gặp Cao Lục.” Ta  định giấu diếm. Dù  chuyện Cao Lục đối phó cả nhà , phụ  ắt hiểu rõ hơn .
“Cao Lục sai   ép mẫu  giao nộp bạc. Ban ngày đám  cướp cơm cũng là thủ hạ của . Cha, bọn chúng nhắm  nhà , là  lấy mạng chúng !”
Phụ  nghiến chặt nắm tay đến mức kêu lên răng rắc. Một lúc ,  mới chậm rãi : “Là cha…  liên lụy các con . Nếu cha mất,  lẽ bọn chúng mới chịu buông tha cho các con…”
Ta giật  ngẩng đầu: “Cha, vì  nhất định  chế*? Cha rốt cuộc đang giấu điều gì?”