7.
Giờ khắc , ánh mắt phụ   lộ  vẻ cam chịu, như thể   sẵn sàng đón nhận cái chết.
Ta hiểu rõ tính tình của cha. Người  quan từ  đến nay vẫn luôn cẩn trọng dè dặt,  hiếm khi nhận lễ vật của các quan  khác, trừ phi  thể từ chối mới miễn cưỡng thu lấy, nhưng  đó nhất định sẽ hồi lễ ngang giá.
Cha cũng   sở thích xa hoa, sinh hoạt hằng ngày vô cùng tiết kiệm, ngay cả uống  cũng chỉ dùng loại mười lượng một cân mà thôi.
Cũng chính vì ,  càng chắc chắn, những tội danh tham ô nhận hối lộ    là vu oan!
Số bạc  tịch thu trong nhà, đều là nhờ mấy năm nay  và mẫu  mở cửa hàng buôn bán, từng đồng từng cắc, từng phép tính  bàn toán mà dành dụm.
Không  bao nhiêu đêm dài,  và mẫu  mắt đỏ hoe, tay cầm bàn tính mà run lên vì mệt.
Khó khăn lắm mới tích góp đủ để mua một căn nhà tại kinh thành.
Vậy mà chớp mắt, Phương gia  niêm tài, cả nhà  lưu đày, kẻ giật dây  màn  vẫn  buông tha, còn  lấy cả mạng cha .
Phụ  mím chặt môi, sống c.h.ế.t  chịu   chân tướng.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt kiên định: “Nếu chỉ khi cha c.h.ế.t  mới  thể đổi lấy mạng sống cho chúng con…  thì cái mạng , con chẳng cần nữa! Con  cha là  trong sạch,   vô tội. Kẻ hãm hại cha, còn rõ ràng sự trong sạch đó hơn ai hết. Chính vì  rõ, nên mới sợ cha phanh phui bí mật, mới nhất quyết đòi mạng !”
Phụ  đôi mắt hoe đỏ, giọng khàn đặc: “  chỉ mong các con  sống… Có bọn Cao Lục  ở đây, đoạn đường sắp tới chỉ càng thêm khổ sở.”
“Con .  con  cách đối phó bọn chúng. Cha, xin hãy tin con!” Bảo vệ cha ,  mới chính là lý do   về từ kiếp .
Cũng chính lúc ,  đưa  một thỉnh cầu với phụ : “Nếu con thật sự  thể giải quyết bọn Cao Lục,  thì xin cha hãy  cho con  cái bí mật . Từ nhỏ cha  dạy con theo cách dạy nhi tử, cha  rõ năng lực của con mà. Con  giúp cha.”
Phụ  vẫn còn do dự, nhưng  lời cầu xin tha thiết của , cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Thật   đối phó bọn Cao Lục  khó.
Ta  ký ức kiếp  từng tòng quân, chỉ cần luyện tập  một chút là  thể dễ dàng dùng đá nhỏ b.ắ.n trúng mấy con chim sẻ. Lại thêm việc  thông y lý, dọc đường  lén thu gom   ít dược thảo.
Ta đem thịt chim xử lý xong nấu cùng vài vị độc thảo.
Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Chúng    suốt hai tháng, đại đa   đều   ăn một miếng mặn, giờ bất chợt ngửi thấy mùi thịt, trong đám  vang lên  ít tiếng nuốt nước bọt.
Muội   xổm bên cạnh nồi đất, nước dãi chảy ròng ròng, thịt còn  chín   thò tay vớ lấy một miếng.
Ta liếc nàng một cái: “Cha  còn  ăn,  vội cái gì!”
Muội   trừ, buông miếng thịt : “Tỷ tỷ  b.ắ.n chim,   sớm đem mấy con về nấu?” Nghĩ đến chuyện tối qua  vì một bát cháo loãng mà cam tâm uốn   nam nhân , nàng  thấy nhục nhã  oán hận. Lời  cũng mang theo oán trách: “Tỷ thật là,  thì cũng giấu giếm,  thương  thì thôi, nhưng cha  cũng cần bồi bổ  thể mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-ta-qua-thanh-that/chap-6.html.]
Ta  nhịn , lạnh giọng vạch trần: “Giờ mới nhớ đến cha ? Tối qua  ăn một ,   nghĩ đến cha  khi đó?”
Lúc nàng trở về, quần áo xộc xệch,    là  tận mắt chứng kiến, thì cha  từng trải       nàng   gì?
Kiếp ,   vì vinh hoa phú quý mà gả cho Hãn vương Hung Nô, thì kiếp  vì một bát cơm mà bán , cũng chẳng  gì là lạ.
Nghe   , sắc mặt   lập tức trắng bệch, ánh mắt oán độc càng sâu, nhưng vì nồi thịt  mắt, nàng đành nhịn xuống,  dám lên tiếng nữa.
Chỉ tiếc , mong   ăn thịt của nàng vẫn  kịp thành hiện thực,   kẻ đến , cướp luôn cả nồi lẫn thịt.
8.
Chính là bọn Cao Lục .
Sau khi đoạt , bọn chúng liền như sói đói hổ rét mà ăn vội,  lâu   nếm mùi thịt. Ăn đến mỗi  một vẻ sốt ruột gấp gáp hơn  .
Phụ  thoáng  , ánh mắt thoáng đượm suy tư,  nhẹ gật đầu.
Ngay lập tức, phụ   lên, sắc mặt như giận dữ căm hờn, lao  tranh giành với bọn chúng. Ta cùng mẫu  cũng   ngoài cuộc.
Điều   ngạc nhiên là   dường như mất hết lý trí, điên cuồng tranh giành miếng thịt trong bát Cao Lục.
Khi  Cao Lục đẩy ngã xuống đất, nàng liền như quỷ phụ mắng chửi vang trời.
Cảnh hỗn loạn nơi đây tất nhiên lọt  mắt quan sai, nhưng  khi quan sai tới, bọn Cao Lục  uống cạn nồi canh thịt, l.i.ế.m sạch cả đáy bát.
Phụ  nhân lúc   sơ ý, giả vờ  rơi nồi đất, hủy bằng chứng.
Quan sai lạnh lùng cảnh cáo một câu  rời ,  phát hiện  điều gì.
Đêm khuya, đợi   nức nở ngủ say, phụ  mới khẽ thì thầm với : “Con quá bộc trực, nếu bọn chúng  c.h.ế.t hết, ai ai cũng  canh   độc !”
Trạm Én Đêm
“Không  cả, thuốc   g.i.ế.c  họ.” Ta  hiệu cho phụ  yên tâm. Ta cho thuốc tẩy , chỉ khiến    ngoài liên tục thôi.
Sau thời gian dài chỉ ăn cháo loãng, bỗng dưng  nếm thịt,  đau bụng là chuyện bình thường, chẳng ai nghi ngờ .
   ký ức đời ,  vài ngày tới nhiệt độ sẽ đột ngột giảm mạnh. Người  tiêu chảy liên tục dù thể chất cường tráng cũng khó trụ nổi, hơn nữa họ còn  vác  thể suy yếu mà tiếp tục hành quân, khí hậu lạnh thế   sống sót thật  dễ.
Quả nhiên  khi trời chuyển lạnh,  tới hai ngày, bọn Cao Lục  lượt nhiễm phong hàn. Quan sai sợ lây lan, liền cách ly bọn chúng riêng .
Trên đường lưu đày,  ai dám  gần  bệnh, bọn chúng   tiêu chảy nhiều ngày,  tỏa mùi khó ngửi,  phát cơm  thấy bọn chúng đều bịt mũi đuổi . Không chút thức ăn  nước uống nào  cho.
Cuối cùng, bọn họ  lượt c.h.ế.t cóng trong một đêm tuyết rơi.