5.
Phụ   công việc bận rộn,   đối phó với những thế gia gây khó dễ,  thường xuyên về nhà.
Thế nên đa  thời gian  đều ở  trong cung với Hoàng hậu nương nương.
Ban đầu  tưởng cung Quan Thư là một nơi yên tĩnh,  ngờ Bệ hạ cũng thường xuyên chạy đến đây.
Trong kinh thành, ai ai cũng  Bệ hạ  tính khí  , lạnh lùng, nhưng ở đằng     như .
Người cầm mấy phong thư   mái hiên xem,        bao nhiêu , ánh mắt  hề rời  một lúc nào. Hoàng hậu nương nương  quen với việc đó, còn  thì càng tò mò hơn,  nhịn  hỏi.
Trạm Én Đêm
"Bệ hạ đang xem tấu chương  gửi từ  đến mà chăm chú như ?"
Hoàng hậu nương nương bật  ha hả, nháy mắt: "Được gửi từ biên ải, bây giờ nếu ngươi lén  qua  phía  , chắc chắn sẽ dọa  một trận."
Trộm xem thư của ca ca, Bệ hạ sẽ  hạ lệnh đánh c.h.ế.t  chứ?
Chắc là sẽ ,  ca ca ở đó,  sẽ  c.h.ế.t  .
Nghĩ là ,  lén lút  đến phía  Bệ hạ, cách một  nhỏ, bất ngờ lên tiếng: "Bệ hạ, xem gì thế ạ?"
Thiên tử trẻ tuổi giật  nhảy lên cao ba thước,  sự điềm tĩnh và phong thái đều  dọa bay mất hồn vía,   là  ngay ai  bày trò, nhưng   dám  Hoàng hậu nương nương.
Thế là  nghiến răng nghiến lợi xách   Ngự Thư Phòng, lấy cớ là dạy  một vài bài học.
Ta quanh năm luyện võ, sợ nhất là những cuốn sách .
Nhìn   ngại khó khăn cố tình ôm đến những chồng sách cao hơn cả ,  suýt nữa thì ngất xỉu.
Năm đó,   đón sinh nhật mười lăm tuổi trong cung.
Hoàng hậu nương nương tặng  một cây cung dài đặc biệt  thợ thủ công chế tác.
Bệ hạ   khinh thường: "Khổng Tiêu sức lực lớn như ,  còn ngang ngược, tặng thêm cung tên nữa chẳng  là  lật tung cả hoàng cung lên ?"
  đó,   dành riêng  thời gian, mỗi ngày dẫn  đến trường Luyện Võ luyện tập cung tên.
Để đáp ,  mỗi  đều   che chắn, giấu kín chuyện của họ  mắt phụ  .
Phụ   bận rộn suốt hơn nửa năm.
Khi triều đình  ngừng dậy sóng, để tìm  , ngay cả  cũng  dâng tấu đàn hặc.
Tấu chương  thẳng rằng việc  ở  trong cung  thích hợp, cuối cùng   Bệ hạ bác bỏ với lý do Hoàng hậu nương nương cần   nhỏ tuổi bầu bạn.
Thấy tình thế nghiêm trọng, Hoàng hậu nương nương bèn giữ   trong cung.
Ta  những chiếc lá ở cung Quan Thư từ xanh biếc chuyển sang vàng rực, chênh vênh treo  cành cây, chiều cao của  cũng nhanh chóng tăng lên một đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-chi-co-ta-khong-phai-phan-dien/chapter-4.html.]
Những bài học hàng ngày cũng dần dần tăng thêm.
Sau khi  Thu, cả kinh thành đều trở nên vắng lặng.
Ban ngày vất vả luyện tập ở trường luyện võ xong, Hoàng hậu nương nương sai  đón   cung dùng bữa,  đường  qua chợ, phía  đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Xe ngựa cũng  buộc  dừng  giữa đường.
"Phía   chuyện gì ?"
Người đánh xe  về phía ,  chút khó xử: "Hình như là công tử nhà ai đó cưỡi ngựa phóng nhanh  đường,   dân  thương ở phía , đang ồn ào. Cứ chậm trễ như thế , e rằng sẽ trễ giờ."
Ta vén rèm xe, nhíu mày  .
Mấy thiếu niên gây rối đó mặc gấm vóc lụa là, ngay cả  mũ áo cũng đính những món trang sức quý giá, đủ cho  dân thường ăn uống mấy năm trời,  mà   kéo xuống ném   đang  giữa đường.
Kẻ cầm đầu ngạo mạn ngẩng cằm: "Có thể  cùng một con đường với bản công tử coi như ngươi may mắn, vài cái mạng hèn của các ngươi, coi như đủ tiền mua !"
Giữa đường  ba bốn   đụng ngã, đều  thương nặng khó mà  dậy.
Những  dân xung quanh lấy hết can đảm  vài câu, nhưng nhanh chóng  những tên hộ vệ bên cạnh đám thiếu niên  quật roi.
"Tiểu thư!" Nữ tỳ vội vàng kêu lên.
Ta  trong xe ngựa, chỉ  thấy tiếng vó ngựa lạch cạch đến gần.
Thiếu niên dùng cán roi gõ mạnh  thành xe,  ha hả, giọng điệu trêu ghẹo: "Nương tử nhà ai thế nhỉ,  đến  mặt  ,   xuống xe gặp mặt một chút?"
Lời   dứt, nữ tỳ  lên tiếng quát mắng: "Đây là Nhị cô nương của Khổng Ngự sử, xe ngựa  chắn ở đây, Hoàng hậu nương nương còn đang đợi Nhị cô nương  cung dùng bữa."
Là cô nương  Hoàng đế và Hoàng hậu nuôi dưỡng bên ,  tránh khỏi khiến những công tử trẻ tuổi thêm vài phần kiêng dè.
Một đám thiếu niên ngông cuồng hống hách  như cà tím gặp sương lạnh, bất mãn lùi .
Ta để   chăm sóc những   thương, dặn dò họ đưa đến y quán.
Xe ngựa chầm chậm khởi hành, lướt qua thiếu niên cầm đầu. Hắn  đầu , đột nhiên  với , sự ác ý gần như tràn .
Khi dùng bữa tối,  kể chuyện  cho Bệ hạ và Hoàng hậu .
Hỏi  là chuyện cưỡi ngựa phóng nhanh ngay  con phố đông  qua  nhất, con cháu thế gia  ngang ngược đến mức , sắc mặt hai  đều  chút khó coi.
Họ  chuyện chính sự,    một lúc, chịu  nổi đành cáo từ  cung .
Lúc rời cung trời   khuya, cung nữ cầm đèn  ,   gió từ  đến, thổi ngọn nến lay động  ngừng.
Ta theo bản năng giơ tay áo che mặt, tránh luồng gió lạnh buốt. Chỉ  chớp mắt, ngọn nến  tắt. Hơi ẩm theo gió ùa đến, báo hiệu một cơn mưa rào sắp đổ xuống.
Từ xa, tiếng vó ngựa phi như bay,  hầu hoảng hốt quỳ  mặt , nghẹn ngào  rõ nguyên do: "Cô nương, Đại công tử mất ."