6.
Phụ   trở về  nửa đêm.
Ông  thúc ngựa về kinh, tiếng sấm ầm ầm  ngớt,    hiên, ngẩn  ngước lên.
"Phụ …" Mùi mưa tanh tưởi xộc  mũi, chiếc áo choàng dài quét qua mu bàn tay ,  cắn chặt răng, mặc cho ông  tiến lên nắm lấy bàn tay đang run rẩy của .
"Họ  rằng, con trai  trấn giữ thành ở phía , lương thảo  đưa đến trong suốt hơn một tháng qua đều  vấn đề." Hết sạch đạn dược, lương thực cũng cạn kiệt, sống sờ sờ  tiêu hao đến chết.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ , mới phát hiện tay ông lạnh đến kinh : "Phụ !"
Ông  nôn  một ngụm máu, lảo đảo hai bước,   đỡ lấy mới  ngã.
Phụ   rõ ràng  đến ba mươi, nhưng giây phút   gầy rộc , trong chớp mắt già  mười tuổi.
Trời  sáng, trong cung  sáng đèn.
Các quan viên  triệu tập  cung giữa đêm, cả triều đình xôn xao.
Chủ tướng Khổng Lệnh Sơ tử trận ở Cảnh Dương Quan.
Ta   trong cung  cãi vã như thế nào, cả kinh thành chỉ  một đêm  mây đen bao phủ.
Chuyện xảy  đột ngột, phụ   đảm đương chức vụ quan trọng,   nhân lúc sự việc xảy  giúp Bệ hạ điều tra án,  thể rời kinh.
Hoàng hậu bệnh   giường, vẫn  tỉnh.
Trạm Én Đêm
Khi   cung, Bệ hạ cúi đầu  trong góc, cả  chìm trong bóng tối   thấy,    một lời nào. Trong đại điện  một bóng , sự c.h.ế.t chóc lan tràn.
Cảnh Dương Quan cách đây  xa,   từng đến đó, con đường phía  hẳn là gập ghềnh.
Ta quỳ  mặt Thiên tử,  thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, quỳ lạy thật sâu: "Bệ hạ, cầu xin  cho phép , đến Cảnh Dương Quan mang   trở về."
Dù thế nào  nữa, ca ca  cũng nên  trở về nơi chôn  cắt rốn.
Người   quá lâu, lâu đến mức  cứ ngỡ  gần như  phát điên, mới khàn giọng mở lời: "Được."
Trời cao đường xa, đây là  đầu tiên  lên đường  xa,  cùng cận vệ của Thiên tử đến Cảnh Dương Quan.
Khi đến nơi, tuyết  rơi  vùng đất lạnh giá, gió lạnh gào thét táp  mặt,   xa chỉ thấy một màu trắng xóa.
Vị Chủ tướng mới nhậm chức là Phó tướng cũ của ca ca , đích   đón, dẫn   về phía doanh trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-chi-co-ta-khong-phai-phan-dien/chapter-5.html.]
Mắt  sưng húp, là một nam nhân lăn lộn trong gió cát, khi vén rèm lều, tay janws run rẩy  thể kéo  , chắn  mặt , cầu xin: "Nhị cô nương đừng , lúc tướng quân    chút nào, cũng lo là  cô sợ."
Gió lướt qua chiếc áo choàng dài, từ đầu ngón tay lạnh buốt đến tận tim. Ta ngẩng đầu  bầu trời, đôi mắt đau nhức dần dần khô .
Sao  thế ?
Ta chỉ sợ ca ca  đến trong giấc mơ của .
Ta vén rèm lều bước , dù  chuẩn  tâm lý, nhưng khi  thấy chiếc quan tài băng ,  vẫn  nhịn  hít thở thật sâu một , mới miễn cưỡng chịu  nỗi đau thấu tim thấu xương .
Chân  như nặng cả ngàn cân, chỉ vài bước chân mà cứ như    nhiều năm.
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phủ một lớp xanh xám, tử khí nồng đậm ẩn hiện trong đôi lông mày, yên lặng, là màu trắng bệch đặc trưng của   chết.
Làn da lộ  dày đặc những vết thương nhỏ,  giáp trụ vẫn còn  thấy những vết tích của lúc  thương.
Huynh  sẽ   nữa, cũng sẽ  mở mắt   nữa.
Ta tê dại  những vết thương  cướp  sinh mạng của ca ca, như thể linh hồn đang lơ lửng   trung,  ngoài quan sát,  thấy chính  hỏi: "Huynh     như thế nào?"
Phó tướng  dám ,  ở cửa cúi đầu, giọng  nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Mưa tên phủ kín ,  ngựa kéo   xa."
Ngực  phập phồng dữ dội, ánh mắt chạm  khuôn mặt của Khổng Lệnh Sơ, đột nhiên rùng .
Cuối năm  về thì  về. Biết thế,    than phiền ca ca  ở nhà . Cũng chẳng ,    đau  nữa.
Câu hỏi  hỏi còn  thốt , nỗi đau  lan tràn khắp tứ chi. Ta ôm n.g.ự.c cũng  thể chống  nỗi đau , nước mắt tưởng chừng  cạn khô  trào .
Thế là,   thể  thẳng lưng lên  nữa.
Ta   nếu ca ca còn sống, sẽ trả lời như thế nào.
 mà… Ta đau.
Ta chỉ ở  một đêm,  lên đường rời .
Nghe   , khi  c.h.ế.t trở về nơi chôn  cắt rốn mà    ở bên, ca ca sẽ   lạc đường ở suối vàng.
Khi  về,  thắp một ngọn đèn Trường Minh ở phía  đội ngũ,   quan tài.
Phó tướng dẫn  đưa tiễn mười dặm, dừng  bên bờ sông, dặn dò : "Nhị cô nương đưa tướng quân về nhà,  đường  cẩn thận!"
Ta cầm đèn dẫn đường, khẽ gõ lên quan tài của , cất cao giọng: "Ca ca, về nhà thôi!"