Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 585: Bình Vương ấm ức: Nhưng ngươi đánh tay bản vương! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:04:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bát tự của Triệu cô nương… quả thực khá tương hợp với thiên tượng hiển thị, dấu hiệu phúc trạch sâu dày rõ ràng, đặc biệt là sinh thần giờ Tý , càng là mấu chốt.”

 

Hắn dùng từ ngữ cẩn trọng, tuyệt đối.

 

thiên cơ huyền diệu, thần dám vọng đoán trăm phần, chỉ thể , Triệu cô nương là cho đến nay, gần nhất với điềm báo của tinh tượng.”

 

Trưởng công chúa lập tức : “Giám chính quá khiêm tốn , sự thật rành rành mắt, hương hỏa chứng, há thể giả dối?”

 

Triệu Hi đúng lúc quỳ xuống, ngữ khí khẩn thiết, mang theo vài phần cố tỏ chính trực: “Bệ hạ, thần nữ từ nhỏ , nhân định thắng thiên, từng tin những lời hư ảo .”

 

“Thần nữ chỉ tin rằng, tướng soái dựa đao kiếm trong tay để bảo vệ cương thổ, bề dựa trung can nghĩa đảm để báo đáp triều đình.”

 

“Công danh phú quý như phù vân, thần nữ chỉ mong chân đạp thực địa, vì Đại Yến cống hiến chút sức mọn, dám vọng xưng là may mắn gì.”

 

Hứa Tĩnh Ương khẽ rũ mi, che tia trào phúng thoáng qua đáy mắt.

 

Sau khi Triệu Hi xong, trong điện nhất thời yên tĩnh, chỉ ba nén hương trong lư hương lặng lẽ cháy, khói xanh thẳng tắp bốc lên.

 

Chốc lát, Hoàng đế chậm rãi gật đầu: “Ngươi lòng .”

 

Người phất tay, liền hiểu ý lui về hai bên, Hoàng đế nữa đại diện thiên gia, kính hương thần minh.

 

Bởi vì tướng sĩ tử trận nhiều, cho nên trong Hộ Quốc Tự đặc biệt dành một gian Báo Ân Điện, dùng để đặt bài vị của những tướng sĩ tử trận .

 

Một thể đặt , thì khắc lên bia công đức, cũng hưởng hương hỏa trong chùa.

 

Hoàng đế một cao tăng giảng Phật pháp, nên cho tản , đó cùng hồi cung.

 

Trong thiền thất tĩnh mịch, chỉ còn hai vị cao tăng, và trụ trì Huệ Từ của Hộ Quốc Tự.

 

Vị trụ trì Hộ Quốc Tự một chút y thuật, giỏi chữa bệnh lạ, bệnh khó.

 

Đại thái giám đỡ Hoàng thượng xuống, vị cao tăng gần nhất, lập tức ngửi thấy mùi thối rữa nhàn nhạt.

 

Hoàng đế tựa đệm mềm, phất tay lui tả hữu thị tòng, chỉ giữ đại thái giám bên cạnh.

 

Y về phía trụ trì Huệ Từ đang cung kính cúi đầu, trầm mặc một lát mới hạ giọng mở lời, âm thanh mang theo một tia khô khốc khó nhận :

 

“Huệ Từ đại sư, Phật pháp tinh thâm, pháp môn nào, thể kéo dài tuổi thọ chăng?”

 

Huệ Từ chắp hai tay, giọng bình hòa: “A Di Đà Phật. Bệ hạ, Phật pháp giảng nhân quả luân hồi, đời hữu hạn, trời định, siêng tu thiện nghiệp, tích rộng phúc đức, tâm niệm thanh tịnh, đó chính là pháp dưỡng tâm, kéo dài tuổi thọ.”

 

“Bệ hạ nhân đức, tự trời cao phù hộ, tiểu bệnh , nhất định sẽ gặp hung hóa cát, bình an vượt qua.”

 

Hoàng đế , mặt lộ một nụ khổ sở, lắc đầu.

 

Người hiệu cho đại thái giám vén vạt long bào, từ từ kéo ống quần lên.

 

Một mùi hôi thối rõ rệt hơn lan tỏa.

 

Chỉ thấy phần gốc đùi của Hoàng đế sưng đỏ chịu nổi, chi chít những mụn mủ, một vài cái vỡ, chảy mủ vàng đục, dính chặt y phục.

 

Phần da thịt ở rìa chuyển sang màu đỏ sẫm, rõ ràng là do lở loét tái tái , lâu ngày lành.

 

Hai vị cao tăng một bên dù tu luyện tâm thần chút gợn sóng, nhưng khi thấy vết lở loét kinh tâm động phách như , vẫn khỏi giật .

 

Đây là bệnh nhẹ! Hoàng thượng quả là ác sang quấn !

 

“Tiểu bệnh ư?” Giọng Hoàng đế mang theo nỗi đau đớn và lo lắng đè nén, “Thái y viện thử phương t.h.u.ố.c , cao dược, huân chưng, nội phục… đều thấy hiệu quả, ngược cứ tái tái , ngày càng nghiêm trọng.”

 

Người ngẩng đầu lên, trong mắt là sự cam lòng sâu sắc và một tia sợ hãi.

 

“Đại sư, trẫm còn đang ở độ tuổi cường tráng, lẽ nào cứ thế… nữa ư?”

 

Bên ngoài thiền phòng.

 

Trời nắng nóng gay gắt, Trưởng công chúa hôm nay mặc thịnh trang hoa phục, tự nhiên sớm nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại.

 

Lúc , nàng cùng Thái tử bóng cây, chằm chằm thiền phòng cách đó xa.

 

Chẳng bao lâu , đại thái giám bước , Hoàng đế truyền triệu Giám sự Khâm Thiên Giám trong.

 

Thái tử nheo mắt, hạ giọng: “Cô cô, phụ hoàng thật sự tin thuyết Phúc nữ ?”

 

Trưởng công chúa dùng khăn tay lau mồ hôi trán, khóe môi đỏ mím cong: “Người đương nhiên tin, bởi vì khi con bệnh tật yếu đuối, vô phương chống đỡ, biện pháp nào cũng sẽ thử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-585-binh-vuong-am-uc-nhung-nguoi-danh-tay-ban-vuong.html.]

“Chỉ sợ tên Giám chính Khâm Thiên Giám hỏng chuyện của chúng .”

 

“Không ,” Trưởng công chúa khá tự tin, “Hắn là của bổn cung, gia đình đều bổn cung nắm giữ cả , dám lời?”

 

Thái tử mím môi : “Vẫn là cô cô túc trí đa mưu, lo lắng chu .”

 

Trong Báo Ân Điện, khói hương lượn lờ, túc mục trang nghiêm.

 

Hứa Tĩnh Ương tay cầm nén hương, đang chuẩn dâng hương cho các chiến sĩ trận vong, ít quan viên nhân cơ hội theo , nhao nhao tiến lên bắt chuyện với nàng.

 

“Vương gia một lòng vì tướng sĩ, thật là khuôn mẫu cho chúng thần.”

 

“Biên quan đại thắng, tất cả đều nhờ thần uy của Vương gia, tướng sĩ chín suối ắt cũng cảm niệm.”

 

“Sau còn mong Vương gia nâng đỡ nhiều hơn…”

 

Trong chốc lát, trong điện tràn ngập những lời xu nịnh.

 

Hứa Tĩnh Ương trong Báo Ân Điện, dáng thẳng tắp như tùng.

 

Những lời nịnh hót của các quan viên xung quanh ngớt, nhưng nàng sắc mặt vẫn bình tĩnh gợn sóng, như thể những lời đó chỉ là gió thổi qua sảnh.

 

Nàng quen với việc ở trung tâm quyền lực , khác ngưỡng vọng.

 

Thật trong lòng Hứa Tĩnh Ương, mỗi một cái tên bài vị bàn thờ , đều đáng phụng sự và kính trọng hơn nàng.

 

Hứa Tĩnh Ương từ từ nâng nén hương trong tay lên ngang mày, đối diện với điện linh, cúi thật sâu.

 

Động tác ung dung, khí độ trầm .

 

Khói xanh từ lư hương lượn lờ bay lên, quấn quanh dung nhan thanh lãnh lệ của nàng, càng tăng thêm vài phần uy nghi khó với tới.

 

lúc , ánh sáng ở cửa điện bỗng tối sầm.

 

Bình Vương khoác áo bào lụa băng tơ tằm màu đỏ thẫm, sải bước tới.

 

Y dáng thẳng tắp, mày lạnh mắt hẹp, ánh mắt như lưỡi d.a.o lạnh quét qua đám đông trong điện, cái khí chất nghiêm nghị quý giá và cảm giác áp bức trời sinh lập tức tràn ngập.

 

Báo Ân Điện vốn ồn ào, bỗng chốc im phăng phắc.

 

Các quan viên cảm nhận uy áp vô hình đó, nhao nhao nín lặng, cúi đầu, dám đối diện với y.

 

“Tất cả lui , bản vương dâng hương cho linh, trừ Chiêu Võ Vương, những còn phép ở bên cạnh.” Bình Vương lạnh giọng .

 

Các quan viên vội vàng cúi , nối đuôi ngoài.

 

Chỉ trong chốc lát, trong điện chỉ còn y và Hứa Tĩnh Ương.

 

Hứa Tĩnh Ương nghiêng mắt, bình tĩnh Bình Vương tới.

 

đèn trường minh lặng lẽ cháy bàn thờ, ngọn lửa khẽ lay động, soi chiếu những bài vị linh dày đặc và bia công đức cao lớn khi sáng khi tối.

 

Bên ngoài cửa sổ cây cối xanh , ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ, đổ xuống mặt đất những vệt sáng loang lổ.

 

Bên ngoài vọng tiếng ve kêu ồn ào, càng nổi bật sự túc mục tĩnh mịch trong điện.

Mèo Dịch Truyện

 

Bình Vương đối diện nàng, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, ánh mắt nóng rực, nhưng cố tình nhuộm thêm vài phần lạnh lẽo thờ ơ.

 

Y chằm chằm Hứa Tĩnh Ương, giọng điệu mang theo sự cố chấp cố ý kiếm chuyện: “Nàng , cản bản vương gì?”

 

Hứa Tĩnh Ương thẳng thắn : “Tự nhiên là Vương gia lúc đó mở lời, phù hợp.”

 

Bình Vương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tiến sát thêm một bước, gần như dẫm vệt sáng mặt trời.

 

Y đưa tay lên, : “ nàng , khi nàng ngăn cản, nàng đ.á.n.h mu bàn tay bản vương đó.”

 

Trong Báo Ân Điện, một khoảnh khắc tĩnh lặng, chỉ tiếng tí tách nhỏ phát từ bấc đèn trường minh.

 

Ánh mắt bình tĩnh gợn sóng của Hứa Tĩnh Ương lướt qua một tia đ.á.n.h giá kỳ quái.

 

Bình Vương ? Chuyện mà cũng chấp nhặt.

 

“Vậy Vương gia thế nào?”

 

“Để bản vương đ.á.n.h trả.” Bình Vương .

 

 

Loading...