Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 863:--- Liên Tâm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 23:23:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Triều Triều vốn định ở nhà họ Liễu chỉ một ngày, để bầu bạn cùng tiểu cô nương Liễu gia. Nguyên Quân Liễu gia nài nỉ quá đỗi, thêm phần giỏi nũng duyên, nên nàng đành nán thêm ba ngày. Đợi đến khi Triều Dương Tông đích tới đón nàng, mới rời khỏi Liễu gia.
Thời gian vẫn đang là quốc tang, đúng lúc tân đế đăng cơ, Liễu đại nhân cũng trở về kinh thành, kịp vững gót chân. tân đế độc nữ duy nhất của ông trắc nghiệm Thiên Linh Căn, đặc biệt ban cho ông ba ngày nghỉ. Thậm chí còn phái cung nhân mang lễ vật đến, để tỏ ý cận.
“Khi con mới chào đời, bé tí tẹo mềm mại như , lúc bà đỡ trao con lòng , còn lúng túng chẳng ôm con thế nào.”
“Thế mà nay, con sắp trở thành chỗ dựa của khác.” Liễu đại nhân mặt đầy xót xa nỡ, ái nữ của ông vẫn còn là một đứa trẻ thôi.
“Cha che mưa chắn gió cho con, giờ đây, cũng đến lúc Nguyên Quân giương ô .” Nguyên Quân híp mắt phụ .
“Con bái tế mẫu , báo cho chuyện ạ?”
Liễu đại nhân gạt lệ: “Đương nhiên .” Nói đoạn, ông liền dặn dò hạ nhân chuẩn đồ cúng bái.
Đợi Liễu đại nhân rời , nụ mặt Liễu Nguyên Quân mới nhạt bớt vài phần, trong mắt mới lộ vẻ nỡ: “Triều Dương tỷ tỷ, tỷ là vô dụng ?”
“Thiên Linh Căn mà khác cầu cũng , trong lòng sinh sợ hãi, sợ hãi ly biệt.”
Lục Triều Triều yêu chiều xoa đầu nàng: “Sao vô dụng ? Huyết mạch chí , đó là ban cho Nguyên Quân sinh mệnh mà.”
Liễu Nguyên Quân sụt sịt mũi, mắt đỏ hoe như thỏ: “Mẫu , cũng , phụ đây…………” Phụ mẫu tình cảm vô cùng , đến mức đều cho rằng họ sẽ bạc đầu giai lão.
Ai ngờ, thế sự vô thường, mẫu sớm lìa trần.
Khi mẫu còn tại thế, thực tổ mẫu cũng đối xử với nàng . khi mẫu qua đời, dường như phụ cũng chôn vùi theo. Ông khô héo mộ phần, lâm triều, chuyện, ăn uống, cứ như mất hồn.
Vào ngày đầu thất của mẫu , ông định tuẫn tình trong phủ. Chính là tiểu Nguyên Quân khi còn nhỏ đột nhiên giật tỉnh giấc từ trong mơ, gào gọi cha gọi , khiến cả nhà tỉnh giấc. Lão thái thái mới phát hiện nhi tử chỉ còn một thở thoi thóp.
Lão thái thái vô lực, tuyệt vọng bi thương quỳ sụp xuống đất rống, một mặt mời thái y, một mặt giận dữ mắng nhiếc mẫu c.h.ế.t mà còn yên phận. Lại đau đớn mắng lão thiên gia sống sờ sờ chia rẽ uyên ương, khiến gia đình tan nát.
Từ đó về , lão thái thái còn nhắc đến con dâu, chỉ ngày ngày lẩm bẩm tái giá cho nhi tử. Cố gắng để Liễu đại nhân tục huyền, sinh thêm con, chia bớt tinh lực của ông. Không còn ngày ngày nhớ nhung vong thê nữa.
Sau khi Liễu đại nhân cứu sống, giọng Liễu Nguyên Quân đến khản đặc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nắm chặt góc áo của ông, gọi phụ đừng c.h.ế.t. Con gái dọa đến phát sốt cao.
Liễu đại nhân áy náy đau lòng, chỉ ôm con gái quỳ mộ thê tử: “Khanh khanh, nàng đợi ở cầu Nại Hà nhé. Đợi con gái trưởng thành, sẽ đến bầu bạn cùng nàng.”
Từ đó, Liễu đại nhân mới chấn chỉnh tinh thần, sống . Liễu Nguyên Quân, vẫn luôn ghi nhớ chuyện , đây luôn là nỗi sợ hãi của nàng suốt bao năm qua.
“Yên tâm, chuyện sẽ thôi.” Lục Triều Triều an ủi vỗ nhẹ lưng Liễu Nguyên Quân.
Ban đêm, phụ nữ Liễu gia bái tế trăng.
Liễu đại nhân ôm linh vị vong thê mà đầm đìa nước mắt: “Khanh khanh, nàng đợi nhé.” Ông thấp giọng nỉ non… Hai cha con ôm đầu rống, lải nhải chuyện cũ mãi cho đến tận đêm khuya.
“Phụ , ở đây, thì nhà ở đây. Nguyên Quân tuy ngoài tu hành, nhưng hỏi qua các trưởng lão của Triều Dương Tông . Nguyên Quân mỗi năm đều thể xuống núi về nhà thăm phụ .”
“Đợi khi phụ trí sĩ, con sẽ thể đón đến chân núi Triều Dương Tông, Nguyên Quân liền thể ở bên cạnh phụ tận hiếu.”
“Nguyên Quân còn mẫu , chỉ mong phụ thể bầu bạn với Nguyên Quân nhiều hơn.”
Liễu đại nhân mà lòng đau xót, lập tức dám nghĩ ngợi gì nữa, chỉ một mực đồng ý.
Mãi đến đêm khuya, hai cha con mới mỗi một ngả về phòng.
Đêm khuya…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-863-lien-tam.html.]
Liễu đại nhân ôm linh vị cô độc trong thư phòng, cánh cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, khẽ mở .
Lục Triều Triều vận bạch váy, gió nhẹ ập đến, tà váy khẽ bay, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng phàm.
Liễu đại nhân chỉ liếc mắt một cái, dời tầm mắt . Trong lòng ông chỉ vong thê, còn thấy bất kỳ ai khác.
“Liễu đại nhân gặp vong thê của ?” Lục Triều Triều khẽ hỏi.
Liễu đại nhân đột nhiên ngẩng đầu , trong mắt ánh sáng cuồn cuộn.
“Người , nàng nán cầu Nại Hà mấy năm, vẫn luôn đợi ?” Lục Triều Triều thần sắc đạm nhiên, lời thốt khiến Liễu đại nhân bật dậy.
“Ngươi gì? Ngươi gì?” Liễu đại nhân trong khoảnh khắc đó nghĩ qua nhiều chuyện. Một cô nương xa lạ hiểu xuất hiện bên cạnh con gái ông, lẽ nào ông từng điều tra. Lục Triều Triều như từ hư xuất hiện, thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Thế nhưng Nguyên Quân tin tưởng nàng, ỷ nàng, Liễu đại nhân dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Triều Triều bận tâm đến sự e dè của ông, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn mặt ông.
Một quầng sáng trong suốt liền xuất hiện mắt ông, sương mù trắng xóa dày đặc chợt hiện trong quầng sáng, khí tức âm lãnh ập thẳng mặt.
“Cuối con đường là cầu Nại Hà, Liễu đại nhân hãy về khi nén đàn hương cháy hết, liền thể trở nhân gian.”
“Đi , đang đợi .” Lục Triều Triều đầu ngón tay khẽ búng, đàn hương trong lư hương nhỏ liền bốc lên những đốm lửa, từ từ cháy hết.
Liễu đại nhân thở dốc, ông dám nghĩ chuyện là thật giả… Cho dù là giả, cho dù đối diện là địa ngục, ông cũng xem một phen.
Lục Triều Triều xoay rời , tựa như từng đến.
Liễu đại nhân lẩm bẩm: “Con gái ngốc của , cứ ngỡ sơn thần c.h.ế.t là do tự nhiên nổ tung.” Không ngờ nàng vô tình ôm một cái đùi vàng quyền thế.
Liễu đại nhân trịnh trọng nắm chặt nén đàn hương, mím chặt môi, mở ngăn kéo bí mật, đặt lá di thư từ nhiều năm lên bàn.
Mèo Dịch Truyện
Nếu ông trở về , tức là tìm thê tử . Nếu bình an trở về, lá di thư ông sẽ thiêu rụi, cho đến ngày con gái còn cần đến ông nữa, mới cùng thê tử tái ngộ.
Liễu đại nhân dứt khoát bước quầng sáng, tiến Hoàng Tuyền Lộ.
Trên Hoàng Tuyền Lộ vô vong hồn, nhưng vì ông cầm hương hỏa trong tay nên ai dám đến gần, tất cả yêu ma quỷ quái đều ẩn trong bóng tối thèm thuồng ông. Ông cứ , mãi, xuyên qua con Hoàng Tuyền Lộ dài đằng đẵng cô độc, hướng về phía những đóa Bỉ Ngạn Hoa kiều diễm mà tiến bước.
Cho đến khi, ở cầu Nại Hà, ông thấy một bóng hình quen thuộc.
Liễu đại nhân giây phút , trong lòng thầm cảm tạ Lục cô nương nghìn vạn .
Lục Triều Triều trở trong viện, chiếc ghế mềm trong sân.
Ghế kẽo kẹt đung đưa, nàng ngẩng đầu lên bầu trời đêm… Ánh mắt nàng sâu thẳm mang theo vài phần linh động, A Từ mãi mà ngẩn .
Lục Triều Triều vốn đang thư thái… đột nhiên, trái tim nàng thắt một trận. Nàng chợt bật dậy, ôm lấy ngực, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt, A Từ giật hoảng hốt, vội vàng tiến lên ôm ngang nàng, bế trong nhà.
“Sao ? Tim chỗ nào thoải mái ?” Chẳng lẽ, mấy phù hợp? A Từ đầu ngón tay run rẩy, mặt đầy căng thẳng nàng.
Lục Triều Triều nghi ngờ xoa xoa ngực: “Kỳ lạ, ?” Khoảnh khắc đó, giống như thứ gì đó ở phương xa đang kéo nàng.
Giống như, cực kỳ quan trọng đối với nàng, xảy chuyện.