Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 867:--- Nhổ Lông ---

Cập nhật lúc: 2025-10-20 23:23:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời dần tối. Chúc Mặc trong viện khẽ gọi tên Phượng Chiu Chiu và Phượng Cương.

 

Phượng Chiu Chiu chơi đến đầu đầy mồ hôi, hăm hở : “Xán Xán, đến tìm ngươi. Ta sẽ mang lông phượng đến cho ngươi, ngươi chờ về nhổ lông nhé…”

 

“Ngươi nhổ lông phượng gì? Lông phượng cực kỳ quý giá, ngươi là Phượng chủ, mỗi một cọng lông rụng xuống tộc đều sẽ thu thập .” Chúc Mặc tò mò hỏi nàng.

 

Phượng Chiu Chiu ưỡn cằm: “Tặng cho Xán Xán đá cầu lông đó.”

 

“Cầu lông của nàng bằng lông gà đó, lông gà thể so với lông phượng của ?”

 

“Ta cho Xán Xán cái cầu lông nhất trần gian.”

 

Chúc Mặc khẽ nhướng mày, Phượng Chiu Chiu tuy vẻ đơn thuần, nhưng thực chất khá cảnh giác với ngoài. Không ngờ, chỉ trong một buổi chiều, kết với Lục Xán Xán.

 

“Ngươi quả là hợp tính với nàng .”

 

Phượng Chiu Chiu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Hai là bạn bè.”

 

Hai đứa trẻ nhà nắm tay Hứa Thời Vân, dịu giọng : “Tổ mẫu, dưỡng bệnh thật nhé, Chiu Chiu đến thăm . Người ăn thật ngon, ngủ thật say… mới thể dưỡng cho thể khỏe mạnh.”

 

“Ai da, Tổ mẫu, Phượng Nguyên của cháu truyền thế?” Phượng Chiu Chiu nắm lấy tay bà, nào ngờ thể đối phương cứ như một cái sàng, chẳng giữ gì.

 

Hứa Thời Vân vuốt ve mái tóc nàng đầy yêu thương: “Chiu Chiu đừng lãng phí, Phượng Nguyên khó tu luyện, Tổ mẫu … mệnh đến.”

 

Tinh nguyên của Phượng tộc cực kỳ quý giá.

 

Phượng Chiu Chiu bĩu môi, chút buồn bã.

 

“Tổ mẫu, bảo trọng thể. Sẽ một ngày, nhất định sẽ đợi .” Phượng Cương bà chăm chú.

 

“Nàng nhất định sẽ trở về.”

 

“Chẳng qua, khi nàng trở về, lẽ sẽ chỉ còn là con gái của nữa.” Phượng Cương kế thừa huyết mạch Tổ Long.

 

Mà Tổ Long Tổ Phượng từng theo Sáng thế thần du ngoạn nhiều năm. Hắn cảm nhận vài phần khí tức quen thuộc.

 

Hứa Thời Vân ngẩn ngơ .

 

“Tổ mẫu, đợi thêm một chút…” Phượng Cương thể rõ cái cảm giác huyền diệu khó tả đó, nhưng trực giác mách bảo , nàng chắc chắn sẽ trở về.

 

Khi song thai long phượng rời , trời khuya.

 

Lục Xán Xán vụng về bưng bát canh, bê sâm thang, mặt đầy vẻ nịnh nọt bước .

 

Vừa cửa thì vấp một cái, suýt chút nữa ngã, nhưng nước canh đổ mu bàn tay bỏng đỏ ửng. “Không đau đau, Tổ mẫu đừng lo lắng.”

 

“Xán Xán bưng cho Tổ mẫu chút sâm thang đây, Tổ mẫu, uống một ít nhé? Nghe nha , chỉ uống vài ngụm cháo trong bữa tối dùng nữa. Xán Xán tự tay đút cho ạ?” Cô bé vẻ ti tiện, đôi mắt rụt rè bà.

 

Khiến Hứa Thời Vân khỏi xót xa. Đây là đứa cháu gái duy nhất của bà mà.

 

Bà mím môi khẽ: “Vậy thì phiền Xán Xán …”

 

Xán Xán mặt mày hớn hở, bàn tay nhỏ lén lút vẫy vẫy lưng, các bá thúc ở ngoài cửa đều hiểu ý mà mỉm .

 

Hứa Thời Vân ăn chút khoai mỡ dễ tiêu, uống nửa bát sâm thang, lúc mới lắc đầu.

 

Mèo Dịch Truyện

Bà nắm tay Xán Xán, đau lòng thổi thổi.

 

Xán Xán nheo mắt : “Tổ mẫu, Tổ mẫu, hôm nay Xán Xán thấy chim khách kêu ngoài cửa. Ngày mai e rằng tin vui sắp đến đó…”

 

“Ừm, Tổ mẫu đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai điều bất ngờ đó.”

 

Hứa Thời Vân mệt mỏi vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của Xán Xán, bất kỳ điều bất ngờ nào cũng khó mà khuấy động một chút gợn sóng trong lòng bà. thấy cháu gái nhỏ vui vẻ, bà khỏi phối hợp với nàng: “Được , Tổ mẫu hôm nay sẽ nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-867-nho-long.html.]

Lục Xán Xán thấy bà mệt mỏi rã rời, cô cô Đăng Chi cũng nhà, nàng liền nhảy nhót cửa.

 

Ra ngoài , cũng chẳng về phòng.

 

Chỉ lén lút về phía sân viện của tiểu thúc thúc: “Tiểu thúc thúc… tiểu thúc thúc…” Xán Xán ôm một con búp bê vải trong lòng, bên trong truyền tiếng động, cửa khóa, còn hé một khe nhỏ.

 

Xán Xán dùng ngón tay khẽ chọc một cái, cửa liền mở . Liền thấy tiểu thúc thúc vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mặt chút hoảng loạn, nhưng nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh.

 

Xán Xán bước , hít hít mũi: “Tiểu thúc thúc, đang gì thế?”

 

“Ơ, trong phòng mùi lạ thế… hình như ngửi thấy ở .”

 

Thiện Thiện khẽ ho một tiếng: “Ngươi đến đây gì? Đêm khuya , mau về nghỉ ngơi .”

 

Xán Xán nhấc chân, chân đá một thứ gì đó kêu lanh canh. Ánh đèn trong phòng tối, Xán Xán liền nhặt thứ đất lên, đưa gần đèn: “Đây là cái gì thế, mùi tanh nồng của biển. Giống như đồ vật từ biển khơi…”

 

“Ơ, giống như vảy cá .”

 

“Tiểu thúc thúc, ăn vụng đấy ? Có là lén ăn hải sản ? Vảy còn tươi rói .” Xán Xán cầm vảy, ôi chao, còn lớn hơn cả bàn tay nàng.

 

Vảy cá ánh nến lấp lánh rực rỡ, ánh sáng lưu chuyển. Xán Xán luôn cảm thấy quen mắt.

 

Thiện Thiện liếc nàng một cái: “Ngươi thích thì cứ cầm lấy chơi , mau về nghỉ ngơi, đừng trễ giờ ngủ.”

 

Xán Xán ‘ồ’ một tiếng, cầm vảy cá liền cửa.

 

29_Lúc sắp cửa, nàng đầu rạp bên mép cửa mặt quỷ với Thiện Thiện: “Lêu lêu lêu… Tiểu thúc thúc giống như một lão già nhỏ , chẳng bao giờ cả.”

 

“Tiểu thúc thúc, ngày mai giúp cháu một bài đại tự ?” Nói xong lắc đầu.

 

“Thôi thôi, . Chữ của tiểu thúc thúc quá , Xán Xán sẽ lộ mất.” Nói , nàng liền lạch bạch chạy .

 

Tiểu thúc thúc thật sự chăm chỉ, mỗi ngày luyện chữ đến khuya, một nét chữ tuyệt .

 

Thiện Thiện khẽ thì thầm: “Chữ luyện xong , cần chép bài tập, còn nữa.”

 

Đêm khuya, Lục Nghiễn Thư cửa sổ, lắng gió mưa. Hiện giờ Tuyên Bình Đế giá băng, tân Hoàng đăng cơ, bách tính đang lúc hoảng loạn bất an, Lục Nghiễn Thư cùng tân đế trị lý triều thần.

 

Lại còn phân chia tinh lực hỗ trợ Nam Quốc. Nam Quốc vẫn luôn tin phục Lục Triều Triều hơn, lập tân Hoàng khác, hiện giờ đang cùng giám quốc.

 

Những quyết sách trọng đại đều đưa đến Bắc Chiêu để Lục Nghiễn Thư quyết đoán.

 

Lục Xán Xán giường như cái bánh rán, trằn trọc cả đêm ngủ .

 

Ôn thị nửa đêm đến phòng thăm nàng, thấy nàng đang trợn trừng đôi mắt to, sợ đến nỗi tim Ôn thị run lên bần bật: “Nửa đêm ngươi ngủ, trợn mắt gì thế?”

 

Lục Xán Xán toe toét ngây ngô: “Nương , nương … con thể cứu Tổ mẫu, tin ?”

 

“Con nghĩ một cách ! Nhất định thể cứu Tổ mẫu!”

 

Ôn thị đắp chăn cho nàng: “Con nít ranh, đừng suy nghĩ lung tung, coi chừng lớn nổi.”

 

“Ngươi quan tâm Tổ mẫu là , nhưng chuyện , là điều ngươi thể giải quyết.”

 

“Tổ phụ khuất của ngươi tìm Phong Đô Đại Đế, tìm cách tìm linh d.ư.ợ.c . Dạo trong nhà đang bận rộn, ngươi nghịch ngợm lung tung, gây chuyện.”

 

Mấy con trai nhà họ Lục ngày ngày bận rộn việc triều chính, mỗi ngày đều tranh thủ bữa trưa bữa tối về nhà thăm lão thái thái, chỉ trong vài ngày gầy một vòng lớn. Dung Triệt vì bệnh của Hứa Thời Vân mà bận tối tăm mặt mũi, còn dám thể hiện ngoài, nhà họ Lục dạo dễ chịu gì.

 

Xán Xán bĩu môi, nửa khuôn mặt nhỏ trốn trong chăn: “Xán Xán mới là nghịch ngợm lung tung .”

 

“Xán Xán chính là cách đó.”

 

Ôn thị bất đắc dĩ trừng mắt nàng một cái, trong lòng chỉ nghĩ, lẽ là áo gấm mua vui cho lão thái thái vui vẻ thôi. Con nít, chính là ngây thơ.

 

 

Loading...