Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 874:--- Mì Kéo Nước Gà ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 23:23:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên nàng chút d.a.o động linh khí, cũng chẳng lấy một tia thở tu hành. Nàng là một phàm nhân chính gốc, thổ sinh thổ trưởng. Thiện Thiện trút gánh nặng trong lòng, lập tức thả lỏng. Sợ nàng c.h.ế.t, sợ nàng sống.
Mèo Dịch Truyện
Thiện Thiện đôi khi cảm thấy, bản y thật sự mâu thuẫn. Y bứt tóc trong bực bội, thấu rõ, nghĩ thông, chỉ cảm thấy một trận phiền muộn. Ánh mắt y Lục Triều Triều liền còn ôn hòa.
Chát...
Hứa Thời Vân một tát vỗ lên cánh tay y: "Sao tỷ tỷ của ngươi như ? Còn mau gọi tỷ tỷ!"
"Thằng bé nhà ngươi càng lớn càng ngốc nghếch, cả ngày trùm chăn lóc, giờ đây thấy Triều Triều, lạnh mặt." Hứa Thời Vân cẩn thận con gái, chỉ thấy Triều Triều oan ức.
Thiện Thiện đột ngột dậy, ngón trỏ thẳng tắp chỉ về phía Lục Triều Triều.
"Nương, rõ ? Nàng thật sự là Lục Triều Triều ?" Y nhịn lớn tiếng chất vấn.
Lời , trường đều kinh ngạc.
Dung Triệt tim đập loạn xạ, nắm tay siết chặt, nháy mắt hiệu với Thiện Thiện.
Thằng nhóc thối, ngươi mạng của mẫu !!
Thiện Thiện cố chấp trừng mắt Lục Triều Triều, gương mặt đầy vẻ thù địch, rõ chữ "đồ mạo danh" mặt.
Sắc mặt Hứa Thời Vân đột nhiên trầm xuống, nụ biến mất, khí cũng trở nên nặng nề.
"Dung Hướng Thiện!!"
"Mau bỏ tay ngươi xuống!"
"Ai cho phép ngươi chỉ thẳng Triều Triều như !!" Giọng nàng trở nên chói tai, đáy mắt nổi lên sự phẫn nộ.
Thiện Thiện sợ Hứa Thời Vân, từ đến nay đều sợ. Y thậm chí thể mặt dày mà , trong cái nhà , y sợ bất kỳ ai. Người mà y kính sợ, qua đời.
Hứa Thời Vân thấy đầu ngón tay y gần chạm chóp mũi Lục Triều Triều, tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, lập tức ho khan dữ dội.
Lục Triều Triều ánh mắt trầm xuống, chỉ lẳng lặng Dung Hướng Thiện đang đầy vẻ tức giận.
Thiện Thiện lông tóc dựng . Y kìm lùi một bước, ngón trỏ nhanh chóng rụt , giấu lưng. Cảnh nhanh đến mức y kịp phản ứng, liền nhanh chóng hành động. Tâm trí y còn kịp theo kịp hành động...
Đợi đến khi y phản ứng , tức giận kìm oán trách bản , rằng y một phàm nhân hù dọa!!!
Lục Triều Triều nhẹ nhàng vỗ lưng mẫu , bưng nước lên hầu nàng uống một ngụm. Sắc mặt vốn tái nhợt, trận ho khan kịch liệt trở nên đỏ bừng.
Hứa Thời Vân chỉ y, khó khăn : "Nàng con gái , lẽ nào còn nhận ?"
"Nàng chính là con gái , Triều Triều của , con của !"
"Nàng chính là con của ." Hứa Thời Vân siết chặt lấy Lục Triều Triều, tựa như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng. Một khi buông lỏng, nàng sẽ vạn kiếp bất phục. Nàng thể rõ cảm giác huyền diệu khó lường . Giữa biển mênh mông, nàng liếc mắt một cái liền nhận Triều Triều.
"Mau nhận với mẫu , đây chính là tỷ tỷ của ngươi, thằng nhóc thối nhà ngươi!" Dung Triệt lắc đầu với y, Dung Hướng Thiện lạnh mặt đầu bước ngoài.
Hứa Thời Vân tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng vẫn cố gắng gượng : "Triều Triều đừng tức giận, thằng nhóc thối phát điên gì. Ngươi sáu năm nay, nó lén lút rơi bao nhiêu nước mắt."
Kỳ thực, ban đầu, Lục gia vốn tưởng rằng giữ y. Triều Triều , y liền còn kiềm chế và ràng buộc. Bên cạnh y cũng bắt đầu xuất hiện nhiều lai lịch thần bí, những đó, thuộc về nhân gian.
Lúc đó Hứa Thời Vân cũng từng thoáng hối hận. Nếu Thiện Thiện ai thể kiểm soát, nếu gây họa cho trăm họ, nàng sẽ là tội nhân lớn. Ai ngờ, Thiện Thiện ở trong phủ một lòng thủ giữ, liền là sáu năm. Sáu năm nay y trung thực sách luyện chữ, cuộc sống theo nề nếp, giống hệt như khi Lục Triều Triều còn ở nhà. Giờ đây đột nhiên xảy chuyện , Hứa Thời Vân trong lòng thấp thỏm.
Lục Triều Triều tựa bên mẫu , bưng bát nhỏ từng thìa từng thìa đút cho mẫu : "Nương, giận. Người hãy ăn thêm chút nữa..." Quá gầy , một trận gió cũng thể thổi đổ nàng.
Hứa Thời Vân lòng chua xót, Triều Triều của nàng luôn hiểu chuyện như . Nàng hỏi Triều Triều đau , cũng hỏi về sáu năm qua của Triều Triều. Nàng sợ bản toạc điều gì đó, Triều Triều sẽ ông trời mang mất. Nàng cứ thế hồ đồ nuôi con gái, cứ thế hồ đồ sống qua ngày cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-874-mi-keo-nuoc-ga.html.]
Ôn thị và tướng công , ngờ tới, phản đối kịch liệt nhất là Thiện Thiện. cũng đúng, trong mắt họ, Lục Triều Triều là giả. trong mắt Hứa Thời Vân, Triều Triều là thật. Bởi thế, nàng liền chiếm trọn sủng ái và thiên vị vốn thuộc về Lục Triều Triều.
Ôn Ninh sang đại ca Lục Nghiên Thư, ôi, vị cúi đầu mãi gì, nghĩ bụng, chắc hẳn cũng khó mà chấp nhận .
"Ưm... Xán Xán ?" Ôn Ninh đột nhiên hỏi.
Đăng Chi : "Xán Xán cô nương hôm nay cô cô về nhà, nàng tự bếp một món cho cô cô."
"Nàng nấu ăn ? Đừng để thương đấy." Hứa Thời Vân khỏi hỏi.
Đăng Chi híp mắt: "Người cứ yên tâm , nha bà tử trông chừng, chắc chắn sẽ nàng thương."
Hứa Thời Vân và Đăng Chi hai là chủ tớ cũng là tỷ , bàn tiệc Lục gia để chỗ cho Đăng Chi, nhưng Đăng Chi từ đến nay cùng Lục gia dùng bữa. Nàng giữ chừng mực. Chăm sóc Hứa Thời Vân, từ đến nay nàng nhờ tay khác. Sáu năm nay, Hứa Thời Vân tuy quản chuyện nhà, nhưng Đăng Chi nàng quán xuyến phủ đấy.
Không lâu , Xán Xán bước những bước nhỏ nhanh nhẹn vui vẻ trở về phòng. Phía còn theo một tiểu nha bưng cái nồi đất.
Xán Xán lanh lợi, thể cảm nhận khí trong phòng chút trầm buồn. Lại thấy vị trí tiểu thúc thúc bỏ trống, trong lòng đoán điều gì đó, nhưng nàng hỏi. Không kích thích tổ mẫu.
"Tổ mẫu tổ mẫu, tiểu cô cô... Xán Xán cho một bát mì kéo gà. Ngon ngọt bổ nhất... Người mau nếm thử."
"Ừm, coi như mừng tiểu cô cô về nhà ." Xán Xán xoa xoa hai lòng bàn tay, mu bàn tay tiểu gia hỏa đều đỏ bừng. Một đôi mắt sáng đến kinh .
Lục Chính Việt chua chát : "Cha ruột còn từng ăn mì gà do ngươi ..." Ôn Ninh nhịn bật .
Xán Xán "hề hề" một tiếng: "Vậy thì cùng ăn ."
"Đây là lây phúc khí của Triều Triều. Mọi cùng nếm thử... Đây là tấm lòng của Xán Xán."
"Đậy nắp vẫn ngửi thấy hương thơm, ăn thêm hai bát, Xán Xán đừng tiếc nha." Lục Nguyên Tiêu dậy, tự mở nắp nồi.
Hơi nước trắng nghi ngút bốc lên, mùi thơm tươi ngon xộc thẳng mũi, nồng đậm mê .
Ôn Ninh chút bất ngờ, Xán Xán dốc lòng.
"Đây là do tiểu chủ tử tự tay , các nô tỳ hề nhúng tay ." Tiểu nha giải thích từ phía .
Trong nồi đất tinh xảo, là một con gà mái hầm vàng óng mềm mại. Dùng đũa nhẹ nhàng chọc một cái, gà liền lộ phần thịt mềm mại.
"Ưm, quên nấu mì ?" Lục Nguyên Tiêu nồi đất, canh gà trong nồi đậm đà, nhưng mì.
Quay đầu đang định bảo nha mang bếp đến, liền thấy Xán Xán dậy cầm đũa: "Đã là mì kéo gà, ngươi kéo chứ, kéo ."
Mí mắt Lục Nguyên Tiêu khẽ giật.
Chỉ thấy Xán Xán cầm đũa, từ m.ô.n.g gà kẹp một nắm mì kéo ngâm trong canh gà.
Mì... kẹp từ m.ô.n.g gà!!!
Rõ ràng nãy còn khiến thèm chảy dãi, giờ khắc ...
Lục Nguyên Tiêu bịt miệng, nôn.
Lục Nguyên Tiêu sắc mặt tối sầm, mì kéo mì kéo, hóa ngươi là nghĩa đen theo đúng chữ "kéo"!!
Lục Chính Việt vốn dĩ còn chua xót, giờ khắc khuôn mặt già nua vặn vẹo, nhịn mà ghét bỏ.
Ăn...
Không nuốt nổi!!!