Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 888:--- Ta Vẫn Có Thể Cố Gắng Thêm Nữa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-22 00:34:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hỗn xược! Hỗn xược! Hỗn xược!!” Ma ma vốn dĩ vẫn lặng lẽ bên cạnh xe ngựa, giờ phút sắc mặt tím tái chỉ tiểu khất cái: “Cút! Cút ngay! Dám ở mặt chủ tử mà năng bậy bạ gì !!” Tiểu khất cái u oán liếc thị một cái, môi nhếch lên, ngoảnh mặt .

 

“Ta thấy ngươi mấy phần phẫn nộ, trái như dẫm trúng chỗ đau .”

 

Ma ma mấy ngày thương ở eo, nhưng vì để giữ vững vị trí, vẫn dán cao dán eo mà việc đây. Ma ma c.ắ.n răng, Khái! Tiểu tử thật cách trúng tim đen khác! Đăng Chi thần sắc hoảng hốt, trong lúc hoảng hốt buột miệng hỏi một câu: “Cái Cái Bang của các ngươi, phúc lợi thật sự đến thế ư?” Nói xong lập tức che mặt , sắc mặt đỏ bừng.

 

“Dù đến mấy cũng tới!” Nói xong, liền dắt Lục Triều Triều dậy, còn hung hăng lườm tiểu khất cái một cái. Suýt chút nữa thì tự đưa thế khó .

 

Tiểu khất cái mong đợi hô lên: “Cô nương, các nàng tới cũng , nếu cô nương nghĩ thông suốt, thì hãy đến cầu vòm phía đông thành tìm . Chúng cùng vì Tang Bưu đại nhân mà phấn đấu! Tang Bưu đại nhân vạn cổ trường tồn!!” Vừa hô xong, đối diện lập tức hai tiểu khất cái dậy, đồng thanh hô: “Tang Bưu đại nhân vạn cổ trường tồn!” Lục Triều Triều thấy cảnh , hình loạng choạng, hổ đến mức dùng ngón chân cào cả một tòa hoàng cung hùng vĩ!!

 

“Các ngươi… khẩu hiệu của các ngươi, thật sự quá mức hổ.” Lục Triều Triều vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Khất cái kiêu ngạo ưỡn cằm: “Không Tang Bưu, thì chúng của ngày hôm nay. Điều gì mà hổ chứ, chúng mỗi ngày đều tập hợp ở bốn hướng đông nam tây bắc trong thành, mỗi khi họp sáng, đều hô khẩu hiệu đó.”

 

“Huynh Cái Bang chúng đông đảo, khẩu hiệu thể vang vọng nửa bầu trời.”

 

Lục Triều Triều c.h.ế.t . Nàng vẫn còn sống, nhưng trái tim nàng c.h.ế.t. Lục Triều Triều bước chân hư phù, còn để ý đến tiếng gọi phía , bước thấp bước cao leo lên xe ngựa. Hứa Thời Vân thấy cảnh , khép miệng, nước mắt cũng suýt chảy . Đăng Chi mặt đầy vẻ an ủi, tuy rằng mất chút thể diện, nhưng thể khiến phu nhân bật , cũng là đáng giá. Nàng hiểu, niềm vui của Hứa Thời Vân, là vì sự khốn khổ của Lục Triều Triều. Năm đó, tiểu gia hỏa bỏ nhà đổi tên Tang Bưu, đưa Cái Bang quy củ, thậm chí còn nghĩ nhiều khẩu hiệu khiến đỏ mặt. Giờ đây, khiến nàng của hiện tại hổ đến mức dùng ngón chân cào đất. Lục Triều Triều trách cứ mẫu một cái, khi còn nhỏ, nàng quả thật hổ a.

 

Trong xe ngựa mùi hương dễ chịu, Lục Triều Triều ngửi thấy, liền nhớ bản từng thèm món ăn đến mức nửa đêm gõ cửa. Khi về đến phủ, Xán Xán đang đáng thương co ro bên cạnh. Bên chân, Bạch Bạch đang vẫy đuôi, chơi đùa vui vẻ. Kể từ khi Lục Triều Triều trở về, nó từ một con ch.ó trầm uất, biến thành một con ch.ó điên khùng. Cả ngày ngây ngô vui vẻ. Ngay cả khi một cái đùi gà, cũng ngậm đến cửa Lục Triều Triều.

 

“Tổ mẫu, tiểu cô cô... các cuối cùng cũng về .” Nàng đau lòng quá, đêm giao thừa cũng ở nhà bài tập, phu tử biến thành tam thẩm, ai... tiền đồ một mảnh tối tăm. Nàng vui vẻ lao tới tiểu cô cô, lao tới liền ngửi thấy một mùi thịt thoang thoảng vương y phục.

 

“Ngon quá, đồ ăn ngon.” “Cô cô, cô cô, cho ăn chút , cho ăn chút .”

 

Lục Triều Triều lắc đầu từ chối: “Hôm qua ngươi tích thực, A Ninh dặn kiêng khem ba ngày.”

 

Xán Xán òa lên , ôm chặt đùi Lục Triều Triều: “Cầu xin cô cô, cho ăn một miếng . Cứ coi như là cho gà ăn , cục cục tác cục cục tác...”

 

“Cứ coi như là cho gà ăn , cục cục tác cục cục tác...”

 

Lục Triều Triều... Nàng hít một thật sâu, suýt chút nữa giữ nổi vẻ mặt.

 

“Vậy ngươi dậy . Bữa tối sẽ cho ngươi nếm thử, đợi khi tỳ vị khỏe , sẽ bảo nha mua thêm về.”

 

Xán Xán hì hì, lập tức bò dậy, phủi tuyết đọng đầu gối. Hứa Thời Vân thấy cảnh , đây chính là những ngày tháng mà nàng vẫn luôn mong mỏi .

 

“Mau phủ , thấy gió tuyết sắp tới, lát nữa e là sẽ đổ tuyết lớn đó.” Đăng Chi vui vẻ kìm , liền dìu Hứa Thời Vân trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-888-ta-van-co-the-co-gang-them-nua.html.]

Sau khi về phủ, mấy liền tắm rửa một phen, tẩy cái lạnh . Cho đến khi trời gần tối, Xán Xán vẫn ở bên cạnh hai chịu rời .

 

“Đằng nào tối nay cũng ăn bữa cơm tất niên cùng , Xán Xán cứ ở đây bầu bạn với Tổ mẫu và cô cô .” Xán Xán với vẻ mặt thấp thỏm, còn Hứa Thời Vân giúp nàng xoa bóp vai.

 

“Con khỉ nghịch ngợm , hôm nay yên tĩnh như ?” Yên tĩnh đến mức Hứa Thời Vân quen. Con cháu nhà Dung, chỉ mỗi nàng, ngày thường đứa trẻ cũng chiều chuộng nhiều. mà, cũng nuôi thành kiêu căng ngông cuồng. Duy chỉ ... việc học hành vất vả một chút. Hứa Thời Vân nghĩ, lẽ khói xanh từ mồ mả tổ tiên nhà Lục bốc lên quá lâu , đến đời Xán Xán đây, cạn kiệt ! Chắc là .

 

“Tổ mẫu, lời thật là... Xán Xán vẫn luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn như mà. Tổ mẫu mãi mới khỏi bệnh, Xán Xán ở bên cạnh nhiều hơn.” Nàng lấy lòng, còn hỏi tổ mẫu: “Ta xoa bóp ?”

 

Cả phòng thấy đều phá lên.

 

Ôn Ninh lo liệu xong xuôi việc ngày Tết, bữa cơm tất niên cũng sắp sửa sẵn sàng, lúc mới thời gian rảnh rỗi về phòng. Nàng liếc con gái: “Nương, đừng nàng bậy. Nàng đó, là sợ Chính Việt trở về đ.á.n.h nàng đó.”

 

“Trong lớp tổng cộng mười sáu học sinh, nàng thi cuối cùng.” “Cả lớp vỡ lòng của thư viện bao nhiêu , nàng liền bấy nhiêu.” Lớp vỡ lòng của thư viện ba trăm sáu mươi bảy học sinh, nàng xếp thứ ba trăm sáu mươi bảy. Kỳ thi cuối năm, khi kết quả, phu tử còn yêu cầu tất cả phụ họp. Ôn Ninh giả bệnh dám , lừa Lục Chính Việt tan triều trở về cổng thư viện. Khi trở về, Lục tướng quân bữa tối còn ăn, tức đến nghi ngờ nhân sinh. Cả nhà hai văn trạng nguyên, cộng thêm tam sắp về dâu, là ba văn trạng nguyên. Về võ Lục Chính Việt và Dung Triệt. Nha đầu , một chút cũng thừa hưởng .

 

“Chính Việt thêm bài vở cho nàng , tháng giêng đều ở nhà bài tập đó. Nàng đây là trốn cha nàng ...” Ôn Ninh uống một ngụm nóng, xua tan cái lạnh .

 

Xán Xán u oán : “Nương, khói xanh từ mồ mả tổ tiên nhà bốc lên quá lâu , nghỉ ngơi thôi...”

 

“Ta chính là tắt lửa đó.” Xán Xán thật sự thích đón Tết, hễ đến Tết, hỏi... Năm nay thi cử thế nào ? mà, nàng còn họ Lục. Đại bá là trạng nguyên, phụ là tướng quân, tam thúc tam thẩm là trạng nguyên, còn bản nàng... cứ như con lợn Tết lầm lạc lạc nhà Lục, chỉ đợi đến Tết g.i.ế.c thịt mà ăn!

 

Đầu óc Ôn Ninh ong ong. Lục Chính Việt đúng lúc đội gió tuyết nhà, liền thấy Xán Xán : “Dù thì, cũng cố gắng nữa. Cha đ.á.n.h c.h.ế.t cũng cố gắng nữa.”

 

“Về văn bằng đại bá, tam thúc tam thẩm, về võ bằng tổ phụ và cha.” “Xán Xán chỉ một con cá khô ước mơ.” Nàng một vẻ mặt bất cần đời, tức đến mức Lục Chính Việt mặt mày xanh mét.

 

Ôn Ninh thẳng , chằm chằm tướng công. Hôm nay là đêm giao thừa, thể đ.á.n.h con trẻ.

 

Mèo Dịch Truyện

“Cha, chính là cố gắng nữa, mắng , đ.á.n.h , Xán Xán c.h.ế.t cũng chịu khuất phục!!” Xán Xán c.ắ.n răng mặt mày tái nhợt, một vẻ mặt buông xuôi đến cùng.

 

Lục Chính Việt ở cửa, khí căng thẳng. Lòng đều treo lên, thấy Lục Chính Việt chậm rãi .

 

“Ngươi nếu thi cuối cùng, năm , liền cởi sạch trơn, đến cổng thư viện đón ngươi tan học!!”

 

Xán Xán loẹt xoẹt dậy, hình nhỏ bé lung lay sắp đổ, một vẻ mặt kinh hoàng và tuyệt vọng cha nàng.

 

“Cha ...” Tiếng hối hận thê lương vang lên.

 

“Cha, vẫn thể cố gắng thêm nữa!!”

 

 

Loading...