Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 904:--- Kẻ Điên ---

Cập nhật lúc: 2025-10-22 12:01:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Thời Vân nhẹ vuốt tóc nàng, ánh đèn, đôi mày mắt nàng hiền từ, hai khóe mắt ngấn lệ. “Nương đều cả.” Khắp nơi đều là con, nhưng chẳng thấy con.

 

“Nương, bất luận xảy chuyện gì, xin nương hứa với Triều Triều, sống thật , ạ?” Hứa Thời Vân trầm mặc lâu, mới khẽ “ừ” một tiếng nặng nề qua mũi.

 

“Mau đây xem, nương cho con bao nhiêu xiêm y mới, còn tạo nhiều trâm cài nữa, đều là những thứ tuổi con ưa thích.” Hứa Thời Vân nắm tay nàng, mở tủ, trong góc tủ còn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hứa Thời Vân lấy xiêm y , đẩy chiếc hộp gỗ nhỏ cho nàng.

 

“Ta đoán, bên trong chắc chắn là chút quà vặt.” Lục Triều Triều khẽ .

 

Hứa Thời Vân bật : “Hồi nhỏ con cứ như một chú mèo tham ăn , khắp nơi tìm kiếm đồ ăn. Ta cố ý cất trong tủ, đợi con đến tìm.” Lâu dần, nàng thành quen việc đặt chút đồ ăn trong tủ, mong đợi con gái thể lấy .

 

Lục Triều Triều mở hộp gỗ, nhón một viên mứt, ngọt, ngọt đến độ tâm can cũng hóa thành vị đắng.

 

“Mau đây thử xiêm y, đây là y phục mùa hạ, đây là y phục mùa đông, đều may đo vặn với dáng con.” Hứa Thời Vân cầm xiêm y ướm lên nàng, thử một chút, thấy vặn.

 

Đêm khuya, ánh nến dần trở nên mờ ảo, Hứa Thời Vân ngây dại con gái. “Đêm khuya , con mau về nghỉ .” Hứa Thời Vân ở cửa, khẽ đẩy nàng.

 

Lục Triều Triều bước cửa, lưng A Từ che ô, một nam một nữ đầu Hứa Thời Vân đang ngây dại ngóng ở cửa.

 

Hứa Thời Vân nhẹ nhàng vẫy tay về phía nàng: “Mau về con, đêm khuya .”

 

Mưa lớn lốp bốp rơi, cách màn mưa, nàng dường như thấy con gái rơi lệ, hình như .

 

“Nương, con nương đóng cửa, mau nghỉ ngơi ạ.” Giọng Lục Triều Triều xuyên qua cơn bão táp, chút trầm thấp.

 

Hứa Thời Vân nắm chặt mép cửa, đốt ngón tay ẩn hiện trắng bệch. “Được…” Nàng sâu con gái, từng chút một đóng cánh cửa phòng.

 

Mèo Dịch Truyện

Khoảnh khắc cánh cửa đóng , nàng vô lực dựa cánh cửa, thể từ từ trượt xuống, bụm miệng, lặng lẽ rơi lệ.

 

“Triều Triều, nên .” Từ Mộ khẽ . “Một chén một miếng, trả hết là song phẳng.” Sáng thế thần, thể vướng bận nhân quả.

 

Khóe mắt Lục Triều Triều đỏ hoe, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, tay nàng nắm chặt viên mứt mà mẫu tặng. Trước mặt trời đất, nàng quỳ gối xuống, cung kính dập đầu.

 

“Một tạ ơn sinh thành dưỡng d.ụ.c của nương .”

 

“Hai tạ tình che chở bảo bọc của nương .”

 

“Ba tạ ơn nương …” Giọng nàng dần nghẹn .

 

“Ba tạ ơn nương dùng tính mạng tranh đấu, vì nữ nhi mà chiến với trời.” Ân của nương, Triều Triều vĩnh viễn trả hết.

 

Nàng quỳ trong mưa ba lạy, A Từ suy nghĩ một chút, chiếc ô rơi sang một bên, cũng quỳ xuống bên cạnh nàng. Triều Triều đầu . Chàng mỉm , bắt chước nàng cung kính dập đầu. Mẫu của nàng, cũng là mẫu của .

 

A Từ nữa mở ô bước cửa, Lục Triều Triều xa xăm về phía phủ , nơi đây chứa đựng bộ ký ức tám năm qua của nàng. Tám năm, trong cuộc đời dài đằng đẵng của nàng chẳng đáng là gì. để một dấu ấn đậm sâu nhất, đủ để chống chọi sự cô độc suốt vạn năm qua.

 

A Từ che ô cho nàng, nàng lặng lẽ ở góc phố.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-904-ke-dien.html.]

Tiếng vó ngựa "đát đát" phi nhanh, giẫm lên vô tia nước xông thẳng hoàng cung. “Báo!” “Báo! Biên quan cấp báo!”

 

“Bệ hạ, Đông Lăng tập kết quân lực, đột nhiên xâm phạm biên giới Bắc Chiêu của , nay liên tiếp công hạ ba thành!!” “Hơn nữa, bên cạnh còn tập hợp nhiều dị tộc, e rằng liên quan đến hai giới Yêu Ma.”

 

Tạ Thừa Tỷ mặt đầy hàn ý: “Vẫn điên cuồng như , bất chấp tất cả mà điên rồ.” Xưa điên đến mức sư phụ ngàn chỉ trích, nay cam tâm kéo tất cả thiên hạ xuống nước.

 

Đêm xuân, vẫn còn chút lạnh giá. đêm của Đông Lăng, tràn ngập khí tức tàn sát.

 

“Bệ hạ, xin hãy rút binh!” “Cầu Bệ hạ rút binh! Bệ hạ, nay phàm gian đang gặp đại nạn, các quốc gia nên đoàn kết một lòng chống Thần giới, để bảo ngọn lửa nhân gian truyền tục. Chứ đoạn tuyệt cả thiên hạ. Bệ hạ, cầu Bệ hạ thu hồi thánh mệnh!!”

 

Giờ phút , Đông Lăng Vương khoác giáp trụ, tay cầm đại đao nhuốm máu. Trước mặt là văn võ bá quan Đông Lăng, bá quan lóc quỳ gối , tiếng mỗi lúc một thê lương.

 

“Cầu Bệ hạ nghĩ , Đông Lăng chẳng lẽ tìm một cô nương nào Bệ hạ hài lòng ? Bệ hạ, xin rút binh .” Lão đại thần tóc bạc phơ từng bước quỳ đến mặt , khẩn cầu một cách ti tiện.

 

Đông Lăng mới trải qua mấy năm yên , bá tánh chịu đựng nổi? Huống hồ, lúc nào cũng đề phòng Thần giới tay, Đông Lăng giờ khắc xuất binh, chẳng sẽ trở thành tội nhân của nhân gian !

 

Huyền Giai Xuyên cao ngạo , mày khẽ nhướng lên, toát vài phần khí tức âm trầm. “Không ai thể ngăn cản trẫm!” “Nếu Tạ Thừa Tỷ gả nàng sang đây, bổn vương sẽ cướp!”

 

Dốc lực Đông Lăng, chẳng lẽ còn cướp về nàng ? “Trong thành bây giờ bao nhiêu ?” Huyền Giai Xuyên đầu vị quan viên , vị quan viên run rẩy, lật sổ sách .

 

“Ba tòa thành, tổng cộng tám vạn bốn ngàn chín trăm bốn mươi hai .” Huyền Giai Xuyên khẩy một tiếng: “G.i.ế.c, ngày mai thấy tân nương, g.i.ế.c một vạn!”

 

“Ngày mốt thấy tân nương, g.i.ế.c thêm một vạn!” “Tạ Thừa Tỷ, ngươi nếu nỡ nàng, trẫm sẽ đồ thành, đồ sát cho đến khi ngươi đồng ý mới thôi!”

 

Huyền Giai Xuyên phất tay áo, hàn ý khiến kinh hãi.

 

Lão thần đất vô lực bệt xuống: “Ha ha ha ha ha…” Hắn , gần như sự tuyệt vọng trong mắt nhấn chìm.

 

“Hoàng đế Bắc Chiêu nghĩ đến đại cục, thả ngươi về nước, nhưng ngờ, ngươi là một kẻ mất hết nhân tính.” Đông Lăng nay chỉ còn một mầm độc, nếu Hoàng đế Bắc Chiêu tay tàn nhẫn xử tử , chỉ tổ gây một trận tử chiến giữa hai nước. ngờ, là một kẻ điên rồ đến tận xương tủy.

 

“Đông Lăng tạo nghiệt gì, gặp sát thần như ngươi, Đông Lăng tiêu …” “Liệt tổ liệt tông, lão thần với các vị tiên tổ.” “Chư vị đồng liêu, Đông Lăng chúng xong …” Lão thần quyết tuyệt , chỉ mà c.h.ử.i rủa.

 

“Huyền Giai Xuyên, Đông Lăng rơi tay ngươi, phận vong quốc.” “Bạo quân, ngươi là đồ bạo quân!” “Lão thần dù c.h.ế.t, cũng sẽ hiệu trung cho ngươi, kẻ bạo quân vô nhân tính !!” Lão nhân tóc bạc phơ loạng choạng dậy, cất tiếng sang sảng, xông thẳng đại đao trong tay Huyền Giai Xuyên.

 

Một tiếng “phụt” vang lên. Máu văng ba thước, huyết nóng văng tung tóe lên mặt Huyền Giai Xuyên, khiến cả càng thêm khủng khiếp.

 

Văn võ bá quan quỳ đất run lẩy bẩy.

 

Ngay đó, một vị gián quan dậy, mắt ngấn lệ, ngửa mặt lên trời gào thét: “Bệ hạ, bá tánh vô tội, cầu Bệ hạ rút binh!” Nói xong, liền xông thẳng cây cột tròn chạm rồng vẽ phượng ở một bên.

 

Dùng tính mạng để can gián, đầu đầy m.á.u tươi, chẳng còn chút thở.

 

Liên tiếp hai lão thần tử gián, khí trong đại đường trầm trọng, thấu xương lạnh lẽo.

 

Huyền Giai Xuyên khẽ cúi đầu, khẽ thành tiếng: “Còn ai tử gián nữa ?” “Muốn c.h.ế.t, thì cùng . Đường Hoàng Tuyền cũng bạn đồng hành…”

 

“Trẫm nghĩ họ đường cô đơn, chi bằng, để quyến cùng ?” Bá quan kinh hãi ngẩng đầu: “Bệ hạ!!” Đến cả giọng cũng đổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi và… Tuyệt vọng. Quân vương của họ, rốt cuộc là một kẻ điên rồ đến mức nào!

Loading...