Niệm Nhi ngơ ngác phụ . Phụ vương thế thật xa lạ, cứ như trong mộng. Phụ vương của y, từng dùng ánh mắt dịu dàng và hiền lành đến thế để y. Người luôn lẩm bẩm gọi tên Niệm Nhi, cứ như xuyên qua y để thấy một khác. Mỗi khi hồn, ánh mắt y trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Người thích y. Niệm Niệm rõ điều đó.
giờ đây, y với đôi mắt ngấn lệ, dịu dàng mở bàn tay dính m.á.u : “Niệm Niệm, con là một đứa trẻ . Là phụ vương…”
“Là của phụ vương, xứng cha con.”
Nước mắt Niệm Niệm lã chã rơi, y tiến lên nắm lấy bàn tay run rẩy và lạnh lẽo của phụ , áp nó má mềm mại của .
“Niệm Niệm trách phụ vương, phụ vương đừng bỏ rơi con.”
“Niệm Niệm sợ lắm.”
Huyền Tễ Xuyên lòng như cắt, siết c.h.ặ.t t.a.y đứa trẻ, môi mím chặt, m.á.u tươi từ khóe miệng chảy xuống.
“Con… con . Niệm Niệm vẫn luôn .”
Người sợ những lời, sẽ còn cơ hội để nữa. Đứa con của , vẫn luôn chờ đợi một lời khẳng định. Huyền Tễ Xuyên khẽ đặt một nụ hôn lên trán y, mỡ heo che mắt, khinh thường đứa trẻ đang cầu xin tình thương của cha . Giờ đây ngẫm , chẳng qua là vì bản trông thấy khuôn mặt y giống hệt hoa sen, nên thể chấp nhận mà thôi.
“Phụ vương vĩnh viễn yêu con, đừng sợ.” Người gục xuống bờ vai nhỏ bé gầy gò của Niệm Niệm, lo lắng nhắm mắt . Vô vàn cố chấp, vô vàn bất cam, tất thảy đều tiêu tan.
Một tiếng "ầm" vang lên. Thân hình suy sụp của vô lực đổ vật xuống đất, một tay vẫn nắm chặt đóa sen khô héo. Máu tươi nhuộm đóa sen thành màu đỏ thẫm, hòa một, vĩnh viễn chia lìa.
Niệm Niệm quỳ đất rống: “Phụ vương, mẫu hậu…”
“Phụ vương đừng bỏ rơi con, mẫu hậu… Mẫu hậu con sợ lắm. Đừng bỏ Niệm Niệm một , các đều cần Niệm Niệm nữa ?” Niệm Niệm lay tỉnh phụ , y mới hưởng thụ tình yêu của cha, thứ tình cảm ấm áp và quý giá đến thế. Ấy mà thoáng chốc tan biến.
Cả trường im lặng như tờ. Ngay cả Tạ Thừa Tỉ cũng ngờ kết cục như . Văn võ bá quan Đông Lăng vội vã chạy đến, thấy Trữ quân non nớt vô vọng quỳ giữa vũng máu, nước mắt lão thành tuôn như mưa. Ai ai cũng hiểu, kỳ thực, đây là kết cục nhất.
Lục Nghiên Thư từ xa , ánh mắt lạnh nhạt: “Đều là một lũ ích kỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-908-tu-tim-cho-dua.html.]
“Trữ quân còn nhỏ, triều đình bất , để đứa trẻ mấy tuổi tông giúp đỡ, chỉ sợ sẽ triều thần nuốt sống. Khó khăn cầu sinh giữa bầy sói hổ báo.” Hoàng thất Đông Lăng tranh đấu, đấu đến mức tông tuyệt diệt, nay còn ai thể dùng. Triều đình to lớn, chỉ còn một mầm non mấy tuổi. Đế vương bù , sẽ là phận cuối cùng của y. Đây chính là sự tàn khốc của triều đình.
Các triều thần Đông Lăng , khẽ nhíu mày. Ngay đó hô to, Bệ hạ giá băng, ủng lập tân đế đăng cơ. Tại chỗ liền hô: “Kính xin tân quân hạ chỉ.” Hạ chỉ gì đây? Y chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi, còn hiểu chuyện.
Trước mặt là văn võ bá quan đầy áp lực, lưng là tướng sĩ Bắc Chiêu đang chằm chằm như hổ đói. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi tân quân bật trong vô vọng. Rồi thuận lý thành chương tiếp quản việc nước Đông Lăng.
Niệm Niệm quỳ giữa vũng máu, mẫu tan biến thành tro bụi, phụ cũng tắt thở. Sau lưng y trống rỗng, một ai để dựa dẫm. Y như đang bên bờ vực thẳm, chỉ cần sơ suất một chút sẽ tan xương nát thịt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí còn vài phần ngơ ngác. Thậm chí một tướng sĩ đầu cha đành lòng, lén lút dời mắt . Ba quân tướng sĩ, tất cả đều đang y. Chờ y đau khổ vô vọng, tìm kiếm sự giúp đỡ từ văn võ bá quan. Thậm chí trong lòng thầm mắng, hai vị lão thần Huyền Tễ Xuyên c.h.é.m g.i.ế.c đêm qua đều là thuần thần của Đông Lăng, bọn họ ở đây, nhất định sẽ che chở tân đế bình an.
cha y chẳng để gì cho y cả. Chỉ để vô cục diện rối bời.
Niệm Niệm hít hít mũi, y nhớ lời của mẫu năm xưa.
“Con , mẫu hậu vốn là một đóa sen đáng chú ý trong ao sen của Thần Giới.”
“Tất cả đều ứng triệu mà nở, duy . Đương nhiên, là đầy ngạo cốt, kỳ thực… cũng vì ngu dốt. Là Kiếm Tôn để cho tiếng , đầy ngạo cốt, ứng triệu mà nở hoa.”
Mèo Dịch Truyện
“Tất cả các tiên tử đều bài xích , là Triều Dương Kiếm Tôn thương xót , đưa đến Vô Vọng Sơn.”
“Đám tiên tử ngạo mạn đó, ngày thường thấy thì lạnh nhạt châm chọc. Về gặp , ngược khách khí gọi một tiếng sen, hết mực nịnh nọt.”
“Đây chính là tầm quan trọng của ‘cái đùi lớn’.”
“Khi năng lực, hãy cố hết sức bám lấy ‘cái đùi lớn’ mạnh nhất, ắt sẽ sống sót. Mặt mũi thứ , sinh tử đều là chuyện nhỏ.”
“Mẫu hậu mong con vĩnh viễn cần dùng đến.” Mẫu giường, nến lay động, y rõ dung mạo của mẫu . y mơ hồ cảm thấy, lời của mẫu ẩn chứa nhiều hối hận. Nàng về ngày xưa. Nàng rõ ràng chỗ dựa vững chắc nhất, nàng chẳng cần gì cũng thể sống . Ấy mà lựa chọn hạ giới theo phụ …
Niệm Niệm dậy, ảnh nhỏ bé run rẩy trong gió lạnh. Đông Lăng thể đ.á.n.h bại Bắc Chiêu. phụ nắm giữ mười vạn sinh mạng bách tính trong tay, kiềm chế đối phương. Niệm Niệm kìm cúi đầu, thậm chí cảm thấy hổ.