Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 912:--- Thẩm Phán ---

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:41:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Thời Vân dẫn theo Đăng Chi, an trở về Lục phủ. Sau khi về phủ, Đăng Chi đóng cửa liền kéo phu nhân trong phòng.

 

“Phu nhân, dường như trọc khí gần phủ … ít lạ thường.” Hơn nữa, nhân lúc trọc khí xâm nhập, còn nhiều yêu ma đục nước béo cò, thừa cơ gây thương tổn cho .

 

Yêu ma xâm nhập, trọc khí hoành hành, nay là tình cảnh tệ hại nhất.

 

Ngay cả Kinh Thành tu sĩ trấn giữ, lúc cũng thể phục hồi sinh hoạt bình thường, càng cần đến bên ngoài Kinh Thành.

 

Thế nhưng, gần Lục gia an tĩnh lạ thường, yêu ma trọc khí đều lánh xa.

 

Hứa Thời Vân bên cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ , bên ngoài đen kịt một màu, trong trọc khí xen lẫn tiếng yêu ma, khiến trông mà khiếp sợ.

 

Vừa mở cửa sổ…

 

Phía trung, yêu ma bay ngang qua đây.

 

Khoảnh khắc đẩy cửa sổ, yêu ma cùng Hứa Thời Vân đúng lúc đối mắt.

 

Lòng Đăng Chi chợt thót , khiếp đến mức mồ hôi lạnh túa lòng bàn tay, một luồng hàn khí từ gót chân bốc lên.

 

Đâu ngờ…

 

Con ma vật nanh nhọn miệng sắc, mắt đỏ ngầu đối diện, cứng đờ xoay đầu, một mạch chạy mất hút.

 

Đăng Chi!!

 

Hứa Thời Vân khỏi lắc đầu: “Trong phủ khí tức của Triều Triều. Chuyến nàng trở về , chắc hẳn… cũng là để lưu dấu ấn của nàng ở đây.”

 

Để bảo Lục gia.

 

Đây cũng là… nhân quả nàng trả.

 

Đăng Chi dù suy đoán, nhưng giờ phút thật sự Hứa Thời Vân xác nhận phận của Triều Triều, vẫn khó nén kinh ngạc: “Nàng… nàng thật sự là Triều Triều?”

 

“Không bậc mẫu nào, nhận con .”

 

44_“Đại khái là duyên phận, Xán Xán thật sự dẫn cô ruột của nàng, đến mặt .”

Mèo Dịch Truyện

 

“Những năm nay tuy mơ mơ màng màng, nhưng cũng đến nỗi mờ mịt nhận con gái .” Hứa Thời Vân chỉ một cái , liền nhận con .

 

Trong mắt Đăng Chi lệ quang lấp lánh, nàng tuy suy đoán, nhưng dám hỏi.

 

Sợ tổn thương lòng Triều Triều và Nương Vân.

 

Triều Triều trong lòng các nàng, là tồn tại thể thế.

 

Giờ nghĩ , cảm thấy tiếc nuối. Đời nàng từng kết hôn, cũng từng con , sớm xem Triều Triều như nữ nhi ruột thịt của .

 

Hứa Thời Vân xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày, đêm qua thức trắng cả đêm, giờ như rã rời.

 

Rất nhanh, nhà bếp liền đưa thức ăn tới.

 

Ngày tháng yên bình như bây giờ, lương thực trong phủ đều khan hiếm, nên ăn uống giản dị.

 

Hứa Thời Vân ăn qua loa vài miếng, liền trong phòng ngâm chân: “Sau mỗi ngày đều ngoài dạo vài vòng . Có thể khiến thở phào nhẹ nhõm hơn một chút cũng .”

 

“Nô tỳ sai chuẩn xe ngựa, thì cần vất vả như nữa .”

 

“Cùng lắm thì cho xe ngựa chậm hơn một chút.”

 

Hứa Thời Vân liền gật đầu đồng ý.

 

“Không bên ngoài thế nào .” Kinh Thành còn đang thất thủ, huống hồ là bên ngoài binh lực đủ.

 

Ngoài Kinh Thành.

 

Trong khí dường như phảng phất một làn huyết khí nhàn nhạt, bốn phía còn man mác vọng tiếng than và kêu cứu.

 

Lục Triều Triều tay cầm chiếc đèn nhỏ, tĩnh lặng bước con phố hoang tàn.

 

A Từ tĩnh lặng theo sát lưng nàng, nàng dẹp bỏ chướng ngại vật dọc đường.

 

“Thế đạo , thật loạn lạc a.” Nàng khẽ thì thầm, tựa như thở dài vì bá tánh, tựa như chán ghét tất cả những gì mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-912-tham-phan.html.]

Bá tánh dám thắp đèn, bốn phía đều đen kịt.

 

Thi thể ngả nghiêng ngổn ngang mặt đất, một đám yêu ma đang vây quanh tranh giành, c.h.é.m g.i.ế.c.

 

Nàng thể cảm nhận , trong các căn nhà dọc đường đang trốn, ôm chặt miệng, co ro ôm lấy hai chân, run rẩy giường.

 

Lại can đảm hé mắt qua khe cửa.

 

Có đứa trẻ cha bịt chặt miệng, dám buông.

 

Từng đôi mắt đều ẩn trong bóng tối, dám phát một chút âm thanh nào.

 

can đảm qua khe cửa ngoài, chỉ thấy một thiếu nữ váy lam kiều diễm ung dung bước trong bóng đêm, khiến thể rời mắt.

 

Phía nàng một nam tử, nam tử che ô, ánh mắt dõi theo nàng rời.

 

“Cô nương… cô nương…” Bên cạnh, khẽ khàng gọi điều gì đó.

 

Giọng run rẩy dường như sợ hãi, xen lẫn từng đợt vội vã.

 

Lục Triều Triều sững sờ, xoay về nơi phát âm thanh.

 

Chỉ thấy một hộ gia đình lén lút hé mở khe cửa, một giọng già nua mà sốt ruột cất lên: “Cô nương, mau trong trốn , cái thứ ăn thịt chớp mắt thể thấy sống .”

 

“Trong nhà dán thần giữ cửa, dù cũng thể khiến chúng kiêng dè. Cô mau trốn …” Lão nhân sợ hãi vô cùng, nhưng đành lòng cô nương nhỏ bé kiều diễm như hoa yêu ma xé nát.

 

Lông mày đang chau chặt của Lục Triều Triều, khi thấy lão thái thái, dãn đôi chút.

 

Nàng lão nhân từ xa, hé nở một nụ nhạt: “Lão nhân, đa tạ hảo ý của .”

 

Nàng khẽ lắc đầu: “Ta nghĩ, cần né tránh chúng.”

 

Vừa dứt lời, từ xa khói đen cuồn cuộn, dường như cảm nhận khí tức sống ở đây, liền nhanh chóng cuồn cuộn lao tới đây.

 

Lão nhân sợ đến hồn bay phách lạc, hoảng loạn đóng cửa…

 

Chỉ thấy kim quang yếu ớt của thần giữ cửa lóe lên, tà vật phá tan trực tiếp.

 

Một tiếng “Ầm”, lão nhân ngã xuống đất, cửa lớn mở toang hoác.

 

“Tổ mẫu…” Trong nhà đứa trẻ kinh hãi thét.

 

Tất cả những chuyện xảy quá nhanh, các hộ gia đình trộm xung quanh đều đau lòng dời ánh mắt : “Xong , xong , thì xong .”

 

Trong mắt kìm nước mắt trào .

 

Đâu ngờ…

 

Cảnh tượng thê t.h.ả.m trong tưởng tượng chẳng hề xảy .

 

Chỉ thấy cô nương mặc trường váy vươn ngón trỏ mảnh mai, hư chỉ về phía yêu ma: “Ngông cuồng! Còn mau mau lui xuống!”

 

Giọng điệu kiều diễm của thiếu nữ hề chút uy h.i.ế.p nào.

 

chỉ một câu, vô trọc khí và yêu ma mắt đều tiêu tán hết thảy, thậm chí còn vội vàng bỏ chạy tán loạn.

 

Lão nhân mở mắt, ôm cháu trai trong lòng ngoài cửa. Nỗi sợ hãi trong mắt vẫn phai nhạt…

 

Ngoài cửa, sớm còn bóng dáng.

 

Lão nhân chật vật bò dậy, lén lút đến cửa. Cháu trai nhỏ bé của bà trốn lưng, ngó nghiêng khắp nơi.

 

Trọc khí và tà ma vây quanh các căn nhà, biến mất.

 

“Cô nương nhỏ bé … là ai ?”

 

Lão nhân mặt mũi đầy vẻ mờ mịt, một phen hảo ý của bà, đổi lấy phúc lành cho thế hệ con cháu.

 

Lục Triều Triều mây, tựa như ở trong Tam giới, tựa như siêu thoát khỏi Tam giới.

 

Ai cũng .

 

Đây là một cuộc thẩm phán, nhắm Tam giới.

 

 

Loading...