Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 916:--- Ba tội tru phàm gian ---

Cập nhật lúc: 2025-10-23 11:05:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai Lục gia khỏi đồng cảm với cô nương Chu. Song chuyện tình cảm thể miễn cưỡng. Lục gia càng hạng ép hôn, dù chuyện mẫu năm xưa gả nhầm , hao phí bao năm tuổi xuân, là một tấm gương đẫm máu.

 

“Thôi bỏ , dù đại ca thành hôn, vẫn còn hai đây. Con của , cũng chính là con của đại ca. Sau sẽ phụng dưỡng đại ca đến cuối đời.” Lục Chính Việt khoát tay, thêm nữa.

 

Nhớ đến việc trời vẫn còn treo một Shanshan, hai trong lòng càng thêm nặng trĩu.

 

“Phụ mẫu trong lòng vui, mấy ngày nay hãy để Can Can đến bầu bạn với mẫu nhiều hơn.” Lục Nguyên Tiêu cáo từ nhị ca, khi khỏi khẽ .

 

Lục Chính Việt nhận lời xong, liền sải bước về nhà bên cạnh.

 

Ôn Ninh đợi ở phòng, bụng nàng nhô lên.

 

Nếu là nhà khác, với tuổi tác của Lục Chính Việt, di nương thông phòng, con cái e rằng mấy đứa. Lục gia cho phép nạp , mà Lục Chính Việt trong những năm tháng thơ ấu của con gái, dành cho nàng tình yêu trọn vẹn, nên hai vẫn luôn tránh thai.

 

Giữa chừng còn vài quan viên nịnh bợ Lục gia, lén lút dâng nữ nhân cho Lục Chính Việt. Còn thề thốt chắc nịch, hình đầy đặn nhất định thể một đoạt nam…

 

Khiến Lục Chính Việt tức giận đ.á.n.h đuổi, về nhà bày tỏ lòng trung thành với thê tử mới thôi.

 

“Phụ mẫu vẫn khỏe chứ?” Mấy ngày nay mấy yên bình, Ôn Ninh đang mang thai, chút ốm nghén.

 

Mèo Dịch Truyện

“Hãy để Can Can đến bầu bạn với phụ mẫu nhiều hơn . Trong lòng phụ mẫu e rằng dễ chịu…”

 

Shanshan là con muộn tuổi của mẫu , là huyết mạch duy nhất của phụ .

 

Điều khiến hai đau lòng nhất là, nếu Shanshan gây đại họa ngập trời, phụ mẫu e rằng… khó lòng chịu đựng nổi.

 

Can Can sấp bên cửa sổ nghịch một chú chim bói cá nhỏ, chú chim chỉ lớn hơn ngón cái một chút, Can Can quý như báu vật, cho ai xem.

 

“Tiểu Bạch tìm ?” Lục Chính Việt hỏi.

 

Can Can lắc đầu, nhanh chóng ôm chú chim bói cá rời : “Không tìm nữa, tìm nữa.”

 

“Đứa bé !” Ôn Ninh vẻ mặt bất lực, tính nết Can Can chẳng giống tiểu cô nương chút nào, cũng giống ai.

 

Từ đường Lục gia.

 

“Ta là tội nhân thiên hạ, vạn c.h.ế.t cũng khó thoát tội.” Hứa Thời Vân quỳ từ đường lẩm bẩm một , hối hận và hổ thẹn gần như nhấn chìm nàng.

 

“Là quá đỗi tự tin, cho rằng thể dạy dỗ . Nay để trở thành mối họa của chúng sinh.”

 

“Giờ đây thứ đều trở nên quá vô lực, quá nhợt nhạt. Chỉ cầu Shanshan thể giữ vững bản tâm…”

 

Dung Triệt và Hứa Thời Vân , lòng chua xót khôn nguôi.

 

“Vân Nương, là của .” Dung Triệt nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

Năm xưa, là do dự.

 

Hai ở trong từ đường đến sáng, sáng hôm khi sánh bước khỏi từ đường, huyết cầu trung phình to đến mức chực chờ nổ tung bất cứ lúc nào.

 

Huyết cầu dường như trở nên trong suốt, bên trong…

 

Ẩn ẩn thể thấy một bóng .

 

Gió táp mưa sa sắp đến, tất cả đều cảm nhận trọc khí trong khí ẩm lạnh.

 

“Thứ quái vật thai nghén từ trọc khí, rốt cuộc là cái gì! Trời diệt chúng , để một chút đường lui. Ha ha ha ha ha… Trời diệt chúng …” Đã áp lực cao độ mà trở nên điên dại.

 

Bách tính vội vã tích trữ đồ đạc, trốn, nhưng trốn ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-916-ba-toi-tru-pham-gian.html.]

Toàn bộ phàm gian, đều sẽ trở thành chiến trường.

 

Tất cả sống trong lo sợ, mỗi ngày đều ngẩng đầu lên trời.

 

Cho đến ngày đó…

 

Gió dường như ngưng đọng, bên tai một tiếng động, tĩnh lặng đến mức cả thế giới như thể bấm nút dừng.

 

Tất cả đều cảm nhận sự bất an đó.

 

Người về nhà, đóng chặt cửa sổ, cố gắng sống sót trận chiến kịch liệt của hai bên.

 

Tạ Thừa Tỉ thấy Thiên Môn đại khai, trong lòng ngược một chút kinh ngạc.

 

Có cảm giác chân thật rằng lưỡi đao treo đầu cuối cùng cũng giáng xuống.

 

Khoảnh khắc Thiên Môn đại khai, vô thiên hỏa như băng giáng xuống.

 

Thiên hỏa thể thiêu đốt vạn vật, chạm đất liền hóa thành ngọn lửa bùng bùng.

 

“Khai mở pháp trận phòng ngự.” Tạ Thừa Tỉ là Thần Thời Không, mấy vị sư giúp đỡ, sớm nghiên cứu một bộ pháp trận chồng lên .

 

“Dù thể kiên trì bao lâu, đây cũng là giới hạn của phàm gian.” Lục Nghiên Thư khẽ mím môi.

 

Thần minh cao cao tại thượng xuống nhân gian, bách tính run rẩy dám thẳng, nhưng cũng quỳ lạy.

 

chật vật ngã đất, thề c.h.ế.t quỳ.

 

“Phàm nhân to gan, dám hủy diệt hóa của thần linh tại nhân gian, đây là một tội.” Thần tướng uy phong lẫy lừng, vẻ mặt chính khí mây, cất cao giọng quát mắng.

 

“Tâm thuật bất chính khiến trọc khí lan tràn, đây là hai tội.”

 

“Bao che đọa thần Lục Triều Triều, đây là ba tội.”

 

“Phụng mệnh Đế Quân, muôn tội cùng phạt, đáng tru di!”

 

Một câu “đáng tru di”, thiên binh tứ phía đều hô: “Đáng tru di! Đáng tru di! Đáng tru di!”

 

Thần uy ập tới, chúng nhân phủ phục đất run rẩy.

 

chống thần uy dậy: “Chúng tội gì! Kẻ tội, chẳng là những thần linh cao cao tại thượng các ngươi ?”

 

“Khạc, các ngươi cũng xứng đáng là thần ?”

 

“Tư d.ụ.c vây hãm, lòng tham che mắt, nếu các ngươi, tam giới hạo kiếp? Kẻ đáng c.h.ế.t nhất chính là các ngươi!!”

 

“Phụt…” Người đàn ông , liền ho từng ngụm m.á.u lớn.

 

“Ta… phục, Thương Thiên… bất công.”

 

“Lão thiên gia, … hãy mở mắt mà xem…” Người đàn ông trợn trừng hai mắt, thất khiếu chảy m.á.u mà c.h.ế.t nhắm mắt.

 

Thần tướng cầm một đoàn kim quang trong tay về phía huyết cầu.

 

Đây chính là trọc cổ mà Hàn Xuyên Tiên Tôn nuôi dưỡng ở phàm gian .

 

Thần linh từ bi, thể vấy máu.

 

Mà trọc cổ, chính là lưỡi đao đồ sát vạn vật đó.

 

 

Loading...