Thần quân cai quản Thiên Hà lộ vẻ khó xử. “Tiên Tôn, Thiên Hà một khi mở cửa xả lũ sẽ cuộn chảy xuống , cách nào trở về Thượng giới nữa. Chỉ sợ…”
Hàn Xuyên đầy mắt từ bi và thương xót: “Mở cửa xả lũ.”
“Chỉ cần thể bảo Thần giới, thứ cứ để bản tôn gánh vác.”
Thiên Hà Thần Quân hít sâu một , đành lòng xuống phàm gian. Phàm gian mấy triệu sinh linh, Thiên Hà một khi mở cửa xả lũ, sẽ nhấn chìm bộ.
Hai tay y bấm quyết, từng đạo kim quang rơi xuống Thiên Hà, thanh âm trầm đục vang vọng khắp Thiên Hà: “Mở.”
Dòng nước cuồn cuộn mãnh liệt đổ xuống, quét thẳng về nhân gian.
Trên trời dường như vỡ mấy lỗ lớn, nước Thiên Hà trút xuống như thác.
Khắp nơi vang lên tiếng than và cầu cứu, chỉ chớp mắt, mặt đất bao phủ một vùng nước mênh mông, hóa thành biển cả.
Nước Thiên Hà vẫn ngừng chảy xuống, bá tánh bỏ mặc gia sản, ai nấy lóc chạy lên chỗ cao.
Hứa Thời Vân ôm trưởng tử, cảm nhận thể y dần lạnh từng chút một, trái tim nàng như rơi hầm băng.
Thiện Thiện dám ánh mắt cha , cũng dám đối diện nhị ca tam ca, chỉ thể ở phía đối kháng với Thần giới.
Tiếng thê lương của mẫu khiến khóe mắt y nóng bừng.
Hai bên sắp sửa giao chiến.
Đằng xa, thỉnh thoảng những tu sĩ khoác áo choàng khắp nơi cứu , họ một lời, chỉ lo chuyển bá tánh đến nơi an .
“Ân nhân, ân nhân cao danh quý tánh là gì? Nếu thể vượt qua kiếp nạn , nhất định tự đến tận nhà bái tạ ân nhân.” Người cứu hỏi tên, nhưng đối phương xua tay vội vàng lui xuống, xoay lao công cuộc cứu viện mới.
“Bọn họ tử Triều Dương Tông.” Có thầm thì, ánh mắt lộ vẻ kính phục.
Thậm chí, còn đoán của giới .
Họ kín đáo cứu ở phàm gian, ngừng cứu …
“Thúc thúc, thúc thúc… cho thúc thúc bánh bột bắp. Mềm mềm, ngon lắm.” Người đàn ông khoác áo choàng đen đang ôm một cô bé trong lòng, cô bé hai ba tuổi, vớt từ nước Thiên Hà.
Vừa vớt khỏi nước, nàng ho sặc sụa, sắc mặt xanh tím, cô bé còn sợ bẩn y phục của thúc thúc, cẩn thận dùng tay lau chùi.
Người ôm nàng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Y nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đặt nàng lên đỉnh núi.
cô bé nắm chặt vạt áo y: “Thúc thúc ăn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-936-tuong-dat-trong-mieu.html.]
Đôi mắt cô bé lấp lánh, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó trở nên ảm đạm, còn chút ngượng ngùng: “Đồ ngọt, lương thực thịt thà, đều nước cuốn trôi hết .”
“Đây là nương để cho con… tự tay .” Số bánh bột bắp nàng giấu trong lòng hai ngày , mỗi đói lắm mới dám ăn hai miếng cầm .
Bánh bột bắp mùi vị của mẫu .
Đây là bảo bối quý giá nhất của nàng.
Đây là do nương đổi mạng mà .
Lúc , nàng run rẩy kiễng chân, hai tay nâng bánh đưa đến mặt đàn ông.
Toàn đàn ông đều che kín trong áo choàng, chỉ lộ đôi mắt sáng. Nghe thấy lời , đôi mắt vốn kiên nghị sáng ngời của y chợt sững .
Y đành lòng từ chối, liền nắm lấy trong tay.
Phía kinh hãi tới, vỗ lưng cô bé một cái: “Hồ đồ, vị đại nhân ăn bánh bột bắp giấu mấy ngày của ngươi, thiu hết .” Dù chỉ mặc một áo choàng đen, nhưng ánh sáng của áo choàng qua phàm vật.
Vị đại nhân sợ đắc tội y, liền kéo cô bé , khiêm nhường xin .
“Đứa nhỏ hiểu chuyện, đại nhân cứ vứt thứ là . Đa tạ đại nhân ân cứu mạng…” Người kéo cô bé định dập đầu tạ ơn.
Người áo đen ngăn nàng , lẳng lặng cô bé.
Mèo Dịch Truyện
Y khẽ kéo một cái, lộ dung nhan như ngọc.
Trước mặt cô bé, y từ từ đưa bánh bột bắp miệng, nhai kỹ lưỡng: “Rất ngon, tay nghề của mẫu ngươi .”
Ánh mắt vốn u ám, xám xịt của cô bé chợt bừng sáng.
Lăng Tiêu Chân Quân trong mắt hiện lên vẻ khổ sở, tiến lên sờ đầu cô bé. Lợi dụng lúc nàng chú ý, y bỏ túi nàng một chiếc túi trữ vật nhỏ. Túi trữ vật chỉ nàng thể mở, bên trong là y phục và thức ăn, đến mức khiến nàng mất mạng.
Hoài bích kỳ tội, y hiểu.
Lăng Tiêu Chân Quân đội áo choàng lên, xuyên qua phàm gian.
Cô bé bóng dáng khuất xa, mơ hồ nghiêng đầu: “Con hình như gặp y ở đó…”
“Khi nương còn sống, từng đưa con miếu thờ cúng thần. Con hình như gặp y…”
Bên cạnh hỏi: “Là hòa thượng? y tóc.”
Cô bé lắc đầu, .
Y là tượng đất trong miếu mà.