Quý Tư Hàm cảm thấy sắp Tô Minh Hi lay đến tan xương , vội vàng hét dừng: “Được , tớ sẽ , ngay đây! Mau dừng , nữ hiệp!”
Tô Minh Hi lập tức buông tay, vuốt ve cánh tay của Quý Tư Hàm với vẻ chiều chuộng: “Rất thích nhiều!”
Quý Tư Hàm xoa xoa thái dương, trầm ngâm một lúc : “Thật cũng chẳng gì đặc biệt. Chúng tớ ăn , đó dạo quanh lễ hội đèn hoa, trở về.”
Cô đưa chân mặt Tô Minh Hi, : “Ngón chân của sắp rơi . Đi giày cao gót thật sự dành cho con .”
“Cảm nhận thế nào?” Tô Minh Hi hỏi tiếp.
“Cảm nhận?”
Quý Tư Hàm suy nghĩ kỹ : “Đồ ăn ngon, ngày khác chúng cùng ăn. Lễ hội đèn hoa cũng khá thú vị, ngày mai chúng cùng xem biểu diễn.”
“Ai hỏi cái đó chứ!”
Tô Minh Hi nắm chặt vai Quý Tư Hàm và lắc: “Tớ đang hỏi cảm nhận của về buổi hẹn hò với thầy Kỷ mà!”
“Đừng lắc nữa, đừng lắc nữa! Tớ sắp chóng mặt !”
Quý Tư Hàm la lớn: “Tớ , tớ ngay!”
Tô Minh Hi mới dừng .
Quý Tư Hàm lảo đảo ngã xuống giường, lắc đến mức cô nôn.
Suy nghĩ một chút, Quý Tư Hàm kể một chi tiết thể với Tô Minh Hi.
“Thật , ngay khoảnh khắc thấy , tớ đặc biệt rung động, bởi vì quá trai.” Ngay cả bây giờ khi nghĩ đến dung mạo của Quý Tư Hàm, tim cô vẫn đập lỡ một nhịp.
“Và lịch thiệp, lên xe xuống xe đều tự tay mở cửa xe cho tớ, ai mà chịu nổi điều đó? Sau khi ăn xong, chúng tớ cùng xem biểu diễn, các diễn viên nghĩ rằng chúng tớ là một cặp, họ kéo chúng tớ lên sân khấu để cùng nhảy múa, thậm chí còn đẩy tớ một cái, khiến tớ ngã lòng .”
Hương thơm của tuyết tùng trong ký ức vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô, vòng tay ấm áp khiến cô mê mẩn trong một khoảnh khắc.
“Yoooo~~~~”
Tô Minh Hi chế nhạo: “Hai còn ôm nữa chứ.”
“Là vô tình thôi.” Quý Tư Hàm nhỏ giọng bào chữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-137.html.]
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Tô Minh Hi vung tay lớn tiếng: “Dù thế nào thì cũng ôm .”
“Rồi chẳng gì nữa, chúng tớ cùng về khách sạn, tạm biệt ở cửa, và đó tớ thấy như một hồn ma xuất hiện.” Quý Tư Hàm bỏ qua hàng ngàn chi tiết khác.
Tô Minh Hi lập tức nắm bắt điểm quan trọng: “Hai tạm biệt ở cửa? Thầy Kỷ cũng ở khách sạn ?”
“Ừm. Anh ở ngay đối diện phòng chúng .”
Tô Minh Hi nhướng mày, cô nàng nhớ rằng hôm qua phòng đối diện vẫn còn là một cặp vợ chồng, hôm nay trở thành Kỷ Yến Xuyên, nếu tiếp cận Quý Tư Hàm thì là gì?
“Nếu điều tính là tình yêu, thì gì để đau buồn.” Tô Minh Hi bất ngờ hát lên, đôi mắt sáng rực.
“Chị em ơi, thầy Kỷ chắc chắn là tình cảm với đấy!”
Quý Tư Hàm phủ nhận ngay: “Không , , thể nào. Chắc là trùng hợp thôi.”
“Nếu là trùng hợp thì càng tuyệt, đây chính là duyên phận trời định!” Giọng của Tô Minh Hi bỗng trở thành giọng của phát thanh viên, giọng đầy khí thế và cảm xúc, khiến Quý Tư Hàm cho cạn lời.
“Đủ , đủ , đồ diễn viên kịch .” Quý Tư Hàm vội vàng gọi dừng.
“Thật tớ suy nghĩ kỹ, hiện giờ những việc quan trọng hơn cần , thời gian để yêu đương.”
Tô Minh Hi nhớ chuyện gặp Quý Tư Ngữ ban ngày, khỏi nhíu mày: “Quý Tư Ngữ thật sự như một cái bóng rời, cũng thấy cô .”
Vừa nghĩ đến Quý Tư Ngữ, tâm trạng của Quý Tư Hàm liền tụt dốc, cô thở dài, thậm chí còn Hội chợ Thế giới nữa, sợ gặp mang đến vận xui .
Tô Minh Hi thể hiểu quyết định của Quý Tư Hàm, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
“Ai da, thầy Kỷ là một đàn ông như thế, thật đáng tiếc khi gặp một hiểu tình cảm như , cuối cùng chắc chắn sẽ tổn thương mất thôi.” Tô Minh Hi than thở.
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Quý Tư Hàm: “Bỏ lỡ thầy Kỷ, thấy hối hận ?”
Hối hận ư? Quý Tư Hàm suy nghĩ kỹ càng, hối hận thì đúng, vì Kỷ Yến Xuyên dù là về ngoại hình diện mạo, cô đều ưa thích, kể kiếp còn là ân nhân cứu mạng của cô.
cuộc sống hiện tại của cô như một vũng bùn, hơn hết là kéo cùng sa .
Nếu cô thể giải quyết xong đám đặc biệt phiền toái trong gia đình họ Quý, và khi đó Kỷ Yến Xuyên vẫn còn độc , lẽ cô sẽ lấy hết can đảm để theo đuổi .
Nếu khác, chỉ thể là duyên phận đến, cô sẽ lặng lẽ chúc phúc cho .
“Không hối hận.”