Nói xong, Quý Tư Hàm nhanh chóng cúp máy, chặn điện thoại của Quý Thanh Sơn, thở phào một .
Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt thể của Quý Thanh Sơn, cô nhịn mà thành tiếng.
Vẻ mặt Quý Thanh Sơn quả thật đặc sắc.
Ban đầu Quý Tư Hàm chỉ trích, Quý Thanh Sơn chỉ cảm thấy phẫn nộ, nhưng đó, càng Quý Tư Hàm , càng cảm thấy lúng túng.
Nghe thấy Quý Tư Hàm đổi họ, Quý Thanh Sơn chấn động, còn kịp gì, cô cúp máy.
Quý Thanh Sơn lập tức gọi , nhưng phát hiện thể kết nối, lúc mới nhận chặn .
Hắn nhịn mà nhớ những gì Quý Tư Hàm , nhận đúng là vội vàng sai, khiến Quý Tư Hàm chán nản, quyết định từ bỏ cha .
Lúc , Quý Thanh Sơn mới thực sự bắt đầu hối hận.
Nếu nhà họ Đường Quý Tư Hàm thừa kế, chứ Quý Tư Ngạn, thì sẽ trò với phận của Quý Tư Hàm.
Hắn chỉ sẽ cẩn thận đóng vai cha mặt Quý Tư Hàm, chờ khi Quý Tư Hàm lên vị trí thì mượn quyền lực trong tay cô.
Quý Thanh Sơn cảm thấy từng bước sai lầm, bây giờ mất Quý Tư Hàm.
Hắn hối hận vỗ trán, nghĩ rằng chỉ còn cách đến Hải Thành xem thể hòa với Quý Tư Hàm .
Đang nghĩ cách hòa, Quý Thanh Sơn nhận cuộc gọi của Ôn Vũ Hà.
Ở đầu dây bên , Ôn Vũ Hà hoảng loạn: “Ông xã! Tư Ngữ nhập viện ?”
Quý Thanh Sơn chút ngạc nhiên, hiểu Ôn Vũ Hà điều .
“Em Tư Ngữ nhập viện từ ?” Hắn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-168.html.]
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Ôn Vũ Hà ấp úng một hồi, : “Em theo dõi mạng xã hội của Tư Ngữ, các bạn cùng lớp của con bé .”
Sau đó, bà lóc: “Ông xã ơi, định đến Hải Thành thăm Tư Ngữ ? Hãy dẫn em cùng nhé.”
“Hồ đồ.” Quý Thanh Sơn từ chối, “Em đến đó sẽ như thế nào? Em nhà họ Đường đang giám sát chặt chẽ ? Chuyện giữa chúng suýt nữa Đường Dư phát hiện, nếu như để lộ dấu vết thì ?”
Ôn Vũ Hà cũng tình hình nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến việc con gái yếu ớt giường bệnh mà thể ở bên cạnh, lòng cô như xé nát, nấc lên.
“Hu hu hu, em , nhưng ông xã, đó là con gái của chúng , vốn yếu ớt, giờ ở một nơi xa lạ để nhập viện, em thật sự... hu hu hu.”
Giọng của Ôn Vũ Hà là những âm điệu bà luyện tập, ngay cả tiếng cũng thật cảm thương, khiến khác thể ôm bà lòng mà an ủi.
Quý Thanh Sơn cũng cảm thấy kiên nhẫn hơn, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tư Ngữ sẽ ở Hải Thành lâu , khi con khỏe hơn, sẽ chuyển viện cho con bé về Thâm Nam. Đến lúc đó, em thể chăm sóc con bé.”
Ôn Vũ Hà hít mũi, theo lý mà , bà nên chấp nhận lùi bước, nhưng thật sự thể nào bỏ Tư Ngữ.
Dù đều là con , Quý Tư Ngạn lớn lên bên Đường Dư và Quý Thanh Sơn, còn Tư Ngữ thì bà nuôi nấng từ nhỏ. Tư Ngữ sức khỏe kém, bà thật sự lo lắng, thể để con gái rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây một phút.
Giờ đây, Tư Ngữ một đơn độc viện ở Hải Thành, Ôn Vũ Hà thật sự yên lòng!
“Ông xã ơi,” bà dịu dàng , “ là như thế , em giả vờ là y tá mời đến chăm sóc Tư Ngữ thì ? Em chỉ cần cải trang một chút, đeo khẩu trang, nhất định sẽ để ai nhận phận của .”
Quý Thanh Sơn do dự.
Để giữ thể diện, chắc chắn khi Tư Ngữ hồi phục, thể trở về Thâm Nam. Có Ôn Vũ Hà chăm sóc Tư Ngữ, cũng thời gian việc từ xa: “Cái …”
Ôn Vũ Hà sự do dự trong giọng của , vội vàng nắm bắt cơ hội: “Ông xã ơi, hãy để em nhé. Mẹ đẻ chăm sóc con cái vẫn hơn y tá. Hơn nữa, khi Tư Ngữ tỉnh dậy chắc chắn sẽ cả hai chúng ở bên cạnh con. Nếu con sớm khỏe , ông xã cũng thể sớm trở về Thâm Nam.”
Câu cuối cùng của bà chạm đến tâm tư của Quý Thanh Sơn.