Lời  của Đường Dư và Văn Ngưng  cho Quý Tư Ngữ hoảng hốt, ban đầu cô  giả vờ yếu mềm vì để lấy   sự thương hại của Đường gia, để Đường gia thấy rằng cô  yếu đuối cần che chở, nhưng  ngờ rằng  chuyện   như cô  nghĩ.
Da đầu của Quý Thanh Sơn tê rần, ông   ngờ rằng  chuyện  thành  như thế . Biết  như thế, ông  sẽ  để Quý Tư Ngữ đến đây! Ông  định mang cô  tới, để Đường gia nhận Quý Tư Ngữ là cháu gái,  Đường gia sẽ bù đắp cho con bé.
Chỉ cần Đường Vân Thương và Văn Ngưng chấp nhận Quý Tư Ngữ, cho dù Đường Dư  chấp nhận   cũng  quan trọng.
  ngờ  việc  như ông  tưởng tượng, thái độ của Đường Vân Thương và Văn Ngưng khác hẳn như bình thường,  thế Quý Tư Ngữ còn  sai, khiến  chuyện khó càng thêm khó.
“Bố, …”
Quý Thanh Sơn lên tiếng phá vỡ sự bế tắc hiện tại: “Ý của Tư Ngữ   như thế  ạ…”
“Không  ý như thế , thì là như thế nào? Ở đây ai cũng hiểu như thế mà?”
Đường Thần Phong cắt ngang lời  của Quý Thanh Sơn,  để ông   hết câu: “Cứ bảo là con ruột của , nhưng   chẳng hiểu tí nào con gái của . Bảo  Tư Ngữ   về với bố  nuôi của con bé.”
Quý Thanh Sơn toát mồ hôi,  sang  Quý Tư Ngữ: “Tư Ngữ, ý của con là như thế ?”
Quý Tư Ngữ đang cúi đầu,  thấy hỏi tới  thì ngước lên.
Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống gò má,  tăng thêm vẻ đáng thương  khuôn mặt thanh tú như một bông hoa trắng nhỏ xinh, khiến   cảm thấy   che chở.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
“Bà ngoại, , con   ý đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-54.html.]
Mũi cô  đỏ bừng vì , cô  nức nở : “Thật  con   từ  sớm rằng con   con ruột của bố . Họ   với con, luôn đánh và mắng con."
Cô   Đường Dư với con mắt lấp lánh: “Từ khi con     con ruột của họ, con  luôn thắc mắc bố  ruột của con đang ở ? Con cũng  tiết kiệm tiền từ sớm để  thể  tìm bố .”
“Con  ngờ rằng con  sớm gặp  hai , ngay khi con gặp  thì con    chính là  của con. Nhìn thấy  quan tâm chị Hàm Hàm từng chút một, con  ghen tị. Con cũng từng ước mơ rằng   quan tâm con như thế, từ nhỏ con  ít bày tỏ cảm xúc của . Hôm nay con cũng chỉ mong  sẽ hiểu con   bên  nhiều thế nào.”
Những lời  toát lên sự đáng thương của Quý Tư Ngữ như một đứa trẻ tội nghiệp thực sự khao khát cha  ruột của . Nước mắt cô  rơi như những hạt mưa, và dáng vẻ  khiến bất cứ ai  cô  cũng thấy thương cảm.
 đáng tiếc rằng Đường gia  ai  mắc lừa cô .
Quý Tư Hàm còn  nhạo cô  trong lòng.
Đường Vân Thương đang lạnh mặt quan sát trò hề của Quý Tư Ngữ, bất ngờ ông  thấy tiếng lòng của cháu gái  ông chút nữa  nhịn  bật , ông  ho nhẹ để bình  cảm xúc.
“Bây giờ chỉ còn một cách…”
Đường Thần Phong giả vờ thoả hiệp: “Giống như chị Dư  , chúng   thông báo với bên ngoài là chị sinh song thai nhưng  thất lạc. Bây giờ tìm   Tư Ngữ về, chỉ  như thế thì Tư Ngữ và Hàm Hàm mới đều  thể ở , mà  lo lắng gì.”
Quý Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm một cái.
Mặc dù  thể đuổi Quý Tư Hàm  khỏi nhà, nhưng chỉ cần cô   trong Quý gia là .
Việc quan trọng bây giờ,   để Đường gia đuổi cô  về nhà bố  nuôi,  thì  kế hoạch của bọn họ đều tan tành hết.
Quý Tư Ngữ tin chắc rằng chỉ cần cô   thể  Đường gia thì cô  sẽ tìm cách g.i.ế.c hết  nhà họ Đường,   bộ gia tài của Đường gia sẽ thuộc về cô  mà thôi.