Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 36: Buông thả
    Cập nhật lúc: 2025-11-03 09:47:46
    Lượt xem: 9 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 36: Buông thả
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Ôi chao.
Giữa đêm ngủ còn ngắm hoa gì chứ!
Tang Yên thở dài, miễn cưỡng theo.
Trong ngự hoa viên, hai mươi mấy thái giám vây thành vòng tròn, mỗi cầm một viên minh châu to tròn sáng rực.
Ánh ngọc chiếu tỏa, rực rỡ như ban ngày.
Tang Yên đến nơi, trông cảnh tượng mà ngẩn ngơ: Trời ơi, quá mất.
Ánh sáng dịu trong, gió khẽ lay cành, hoa quỳnh rung rinh như tiên nữ múa trăng.
“Tham kiến Hoàng thượng. . .”
Nàng khẽ vén váy, khom hành lễ.
Hạ Doanh phất tay, chỉ đóa quỳnh đang nở rộ, ánh mắt dịu dàng chứa đầy ý : “Hoa quỳnh chỉ nở trong chốc lát, nhưng khoảnh khắc trẫm cùng nàng ngắm nó là vĩnh hằng.”
Tang Yên: “. . .”
Xác định , vị Hoàng đế chính là máy sản xuất thính!
“Đa tạ Hoàng thượng. Quả thật .”
Nhìn cảnh đêm mỹ lệ, bắt gặp ánh mắt thâm tình của , nàng thật sự nỡ phá tan bầu khí .
Cảm động nhiều, liệu thể sinh tình chăng?
Thấm thoắt hơn nửa năm kể từ khi nàng xuyên tới đây, khiến nàng rung động đến thế, cũng chỉ .
Sao là Hoàng đế nhỉ?
Nếu Hoàng đế, lẽ nàng sẽ đủ can đảm buông thả một .
“Nàng đang nghĩ gì?”
Giọng trầm thấp vang bên tai.
Tang Yên đầu , cố ý : “Thần đang nghĩ, nếu Hoàng thượng chịu gần nữ sắc, e hoàng cung sẽ náo nhiệt lắm. Với bản lĩnh lấy lòng nữ nhân của Hoàng thượng, hẳn ai nấy cũng say mê đến c.h.ế.t mất thôi.”
“Chỉ câu cuối cùng là lọt tai.”
Hạ Doanh nửa đầu liền nhíu mày, đến cuối giãn , còn bật : “Vậy là, trẫm nàng vui vẻ ? Trẫm khiến nàng say mê ?”
Tang Yên: “. . .”
Hỏng .
Tự nhảy hố .
“Thần nữ nữ nhân của Hoàng thượng. Tất nhiên tính đến .”
“Lời của nàng khiến trẫm. . .”
Hạ Doanh đến đây thì như chợt nhớ điều gì, phất tay cho bọn thái giám đặt đồ trong tay xuống lui .
Rất nhanh, xung quanh chỉ còn hai họ, giữa ánh sáng dìu dịu của minh châu chiếu sáng hết cảnh của Ngự hoa viên.
“Trẫm , trẫm chiếm tiện nghi của nàng mà chịu cho nàng danh phận?”
Giọng mang theo ý trêu chọc.
Tang Yên xong đỏ bừng mặt, lập tức nghĩ tới vụ hiểu lầm ban trưa.
Xong !
Nàng quên mất hậu cung chẳng bí mật nào cả.
Thật sai lầm!
Quá là sai lầm!
Nàng nên tùy ý để Tang Nhược Thủy với Thu Chi suy nghĩ bậy bạ!
Lần thế nào đây?
Tên cẩu Hoàng đế chắc chắn mượn cớ trêu nàng cho bằng !
Nghe kìa. . .
“Trẫm oan quá. Rõ ràng là nàng cho trẫm danh phận.”
Một đấng quân vương mà dùng giọng đáng thương vô tội như thế!
Bảo đuổi hết , đúng là mất mặt thật.
Không gian yên tĩnh đến mức rõ cả tiếng gió.
Tang Yên nóng bừng cả tai, đầu cũng nóng, bật thốt: “Nếu như cho Hoàng thượng danh phận, Hoàng thượng còn nguyện ý ở bên ?”
Chỉ là vui vẻ xác thôi, nam nhân nào thích chứ?
Hạ Doanh khựng : “Nàng ý gì?”
“Chúng thể lộ thủy phu thê. [1]”
[1] Lộ thủy phu thê (露水夫妻): vợ chồng sương sớm là một thành ngữ tiếng Hán dùng để chỉ mối quan hệ nam nữ chính thức, tạm bợ hoặc chính đáng. Thành ngữ bắt nguồn từ đặc tính “sương sớm” – ngắn ngủi và dễ tan biến, nhằm ẩn dụ cho sự mong manh, bền vững của những mối quan hệ như . Trong dân gian, “phu thê sương sớm” thường dùng để chỉ những cặp đôi sống chung xã hội thừa nhận. Câu tục ngữ so sánh “Ôm mỹ nhân tuyết lòng” cũng lấy hình ảnh băng tuyết tan chảy để ví von sự ngắn ngủi, dễ tan vỡ của loại quan hệ .
“Cái gì?”
Hạ Doanh tưởng nhầm, ánh mắt thể tin nổi.
Tang Yên thấy thế, liền lặp : “Là đúng như Hoàng thượng nghĩ đấy. Phu thê sương sớm, mỗi lấy cái cần.”
“Ngươi thật sự cho trẫm danh phận !”
Sắc mặt Hạ Doanh sa sầm: “Một nữ nhân, thể những lời ? Phu thê sương sớm, mỗi lấy cái cần? Nàng cho rằng trẫm cần gì? Thân thể của nàng ?”
Càng càng tức, thấy nàng phản bác, liền cảm giác tấm chân tình của chà đạp.
“Nàng !”
Hắn nắm chặt tay, cố kìm nén cơn giận.
Trái ngược với sự phẫn nộ của , Tang Yên vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn ánh lên chút hiểu: “Mỗi lấy cái cần chẳng ? Ta Hoàng thượng thích , nhưng thứ tình cảm thể kéo dài bao lâu? Vậy thì khi nó tan biến, cứ sống và những gì , chẳng càng hơn ?”
Với nàng, hợp thì ở, hợp thì rời , ai cũng tự do, sự chiếm hữu, ràng buộc lẫn , thế là đủ.
nàng quên mất, một vị Hoàng đế, khi thích một nữ nhân, phản ứng bản năng của chính là chiếm hữu, là quyền sở hữu của riêng !
“Tốt! Hay lắm!”
Hạ Doanh tức đến bật : “Tang Yên, đến giờ nàng vẫn nghĩ trẫm chỉ ham sắc của nàng ? Hửm? Trẫm còn thiếu gì mỹ nhân? Nàng đúng là xem thường trẫm, cũng xem thường chính ! Nàng. . . nàng đúng là tự sa ngã, tự . . .”
Hai chữ “hạ tiện” cuối cùng vẫn nuốt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-36-buong-tha.html.]
“Người !”
Hắn giận đến mức sợ lời khó hơn, đầu , buồn nàng: “Đưa nàng về !”
Tang Yên đầu thấy nổi giận, thoáng chốc sững sờ.
Mãi đến khi giọng Bùi Mộ Dương vang bên tai: “Tang chủ tử, mời về .”
Tang Yên mới hồn, khẽ gật đầu, bước ngang qua Hoàng đế.
Hạ Doanh cam lòng, đầu nàng, hỏi: “Nàng ?”
Chỉ cần nàng thừa nhận sai, sẽ tha thứ cho nàng.
Hắn cho rằng nàng sợ, dám tin tấm lòng chân thành của , cũng dám đòi hỏi danh phận.
Hắn đang tìm lý do để bao dung nàng.
nàng lắc đầu.
“Tang, Yên!”
Hắn gần như nghiến răng gọi tên nàng.
Tang Yên chẳng thấy sai.
Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chạm tới giới hạn của .
Xem , mặt Hoàng đế, mặt một yêu nàng, nàng vẫn chẳng quyền .
Thân phận ngang hàng, thì yêu bao nhiêu cũng vô ích.
Nếu là ở thời hiện đại, khi ý kiến bất đồng, nàng thể tranh luận, cãi , hoặc ầm lên, lóc òm sòm đùa giỡn.
bây giờ, nàng chẳng thể gì cả.
Chỉ một cái lắc đầu, tiêu hao hết dũng khí của nàng.
“Ta . . ."
“Câm miệng!”
Gương mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo vô tình: “Nàng khiến trẫm thất vọng quá !”
Tang Yên bỗng thấy nhói trong tim, như cây kim chích.
nhanh, cơn đau qua .
Thậm chí nàng còn bật , thế khiến thất vọng ? Nàng gì .
" Nàng về ! Tự suy ngẫm!”
“Nếu nghĩ thông, thì đừng bước khỏi cửa!”
Nàng đây là cấm túc ?
Còn phong phi, mà sắp đày lãnh cung ư?
Ha.
Nàng , lặng lẽ về điện Nguyệt Tang.
Lúc đến kiệu đưa , lúc về thì bộ. Khi nàng mới , từ ngự hoa viên về tới điện Nguyệt Tang xa đến thế nào.
Chân đau.
Tim cũng đau.
Vừa đau lạnh.
Nàng ngã xuống giường, ngủ mê man đến sáng.
Ngày hôm .
Nàng tuân chỉ Hoàng đế “tự kiểm điểm”, cũng chính là ổ trong điện, đóng vai một con cá mặn ngủ ngon.
Còn tự kiểm điểm thế nào ư? Dĩ nhiên là .
Đời , nàng tuyệt đối bao giờ chuyện đó.
Tang Yên nhắm mắt, mặc kệ sự ngoài .
Thế mà, hai ngày ườn, tin đồn bên ngoài vẫn theo gió lọt tai nàng.
“Thật giả ? Chủ tử dám đòi Hoàng thượng cho danh phận, chọc giận Hoàng thượng ?”
“Đã cấm túc , còn giả cái gì nữa.”
“Ta thấy chẳng lành từ . Hoàng thượng thích ai chẳng đều phong danh phận .”
“Ta nhé, cảm thấy chủ tử nôn nóng , đáng nên đợi long thai mới xin danh phận chứ.”
“Chủ tử mệnh khắc phu, Hoàng thượng phong cũng là hợp lẽ thôi.”
“Haizz, tội nghiệp chủ tử thật.”
. . .
Tin đồn bao giờ cũng bay xa tám chục nghìn dặm.
Tang Yên chẳng buồn cải chính, chỉ giường “tự kiểm”: Hừ, chán nàng thì . Tốt nhất tức quá mà đuổi nàng khỏi cung, nàng sẽ về trang viện, nuôi vài tiểu mỹ nam, phu thê sương sớm!
“ là gan to bằng trời, dám bịa đặt chuyện của chủ tử, kéo ngoài, đ.á.n.h cho nát mặt!”
Ngoài điện vang lên âm thanh đầy sự tức giận của Tang Nhược Thủy.
Sau đó là tiếng cung nữ dập đầu cầu xin: “Nương nương tha mạng, nô tỳ dám nữa. Nương nương tha mạng. . .”
Kế đó là tiếng tát chan chát liên tiếp.
Tiếng xen lẫn tiếng cầu xin, ồn ào nhức óc.
Tang Yên nổi, bèn dậy bước : “Được , đừng đ.á.n.h nữa. Sau ít linh tinh .”
Nàng cho rằng hóng chuyện là tội.
Bản nàng cũng thích hóng chuyện.
Chỉ là ở trong cung, quy củ quá nặng mà thôi.
“Tạ ơn chủ tử.”
Đám cung nữ vội vàng dập đầu cảm tạ lui xuống.
Tang Nhược Thủy vốn chẳng định tới để phạt , nên cũng nhắc nữa, chỉ hậm hực : “Tỷ còn tâm trạng mà ngủ ? Ta sắp họ chọc cho tức c.h.ế.t . Tỷ nên tự xem, về tỷ khó đến mức nào. Rõ ràng là tỷ bụng, còn cầu xin Thái hậu tha cho bọn họ khỏi lãnh cung, thế mà chúng sang c.ắ.n tỷ! Đồ vô ơn!”
Tang Yên mà mặt cảm xúc, chỉ hỏi: “Thế nên?”
Tang Nhược Thủy : “Tỷ tỷ, ý , tỷ tháo trâm, tự xin tội . Hoàng thượng thương tỷ như thế, chắc chắn sẽ tha cho tỷ.”
Tang Yên: “. . .”
Tháo trâm nhận tội ?
Từ cũng thú vị thật.