“Môn chủ, ngài vẫn nên phá trận .” Dương Phượng Hương thúc giục, bên họ sắp đào trụi cả , lát nữa thì chẳng còn gì. Nuôi một đám linh dược dễ dàng, Đăng Vân Phong bao nhiêu tử, nhu cầu về linh dược là vô kể.
Phi Vân chân nhân qua trận pháp, vẻ mặt khó xử: “Hay là chờ họ , trình độ trận pháp của Thiên Nhạn sư quá cao, phá nổi trận .”
Ông dối, thật sự phá , trừ phi ông dùng sức mạnh, nhưng nếu dùng sức mạnh thì động tĩnh sẽ lớn, ông gây sự với Thiên Nhạn sư .
Vì cái đám ngu xuẩn mà mất lòng Thiên Nhạn sư , đầu óc ông vấn đề chắc?
Sở Thành Hỉ còn gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Phi Vân chân nhân thì sợ đến giật , vội vàng ngậm miệng.
Trước mặt Phi Vân chân nhân, ông dám chửi bới khó , chỉ thể trách móc Thiên Nhạn , tự đặt vị trí một cha bất lực, yếu đuối.
Ông , Phi Vân chân nhân ghét ông ồn ào, trực tiếp phong bế lục thức của .
Nếu hiểu rõ thái độ của Thiên Nhạn sư , ông vung tay áo ném đám xuống núi .
Sở Tiêu Nguyệt dám gì, nàng sợ Sở Thiên Nhạn lắm, nhưng mặt là Phi Vân chân nhân, theo bản năng nàng cảm thấy thể trêu chọc .
Chờ bên Thiên Nhạn xong, rút trận pháp , là một canh giờ .
“Đại Nha, ngươi dám!!” Sở Thành Hỉ xông tới, gầm lớn: "Đó là linh dược mà tử Đăng Vân Phong vất vả gieo trồng, là của Bình Dụ, ngươi báo cho Bình Dụ một tiếng đào?”
“Ngươi còn cướp đồ của Bình Dụ, môn chủ, ngài chủ cho chúng , tông môn quy định tùy ý cướp đoạt đồ vật của tử ?” Dương Phượng Hương lau nước mắt , vẻ đáng thương.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Thiên Nhạn sư , thật sự là như ?” Phi Vân chân nhân nghiêm túc hỏi.
Thiên Nhạn đối phương ý trách cứ, ngược còn thấy sự tò mò trong mắt ông .
Nàng một nữa thấy tiếc cho nguyên chủ, thật thể giúp nàng là , chỉ tiếc là đây nàng tự lập, khác đỡ cũng dậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-161.html.]
“Phi Vân sư , là hiểu lầm .” Thiên Nhạn tới: "Chút chuyện nhà cỏn con, mà cũng phiền đến .”
“Chúng là một nhà, nhà ai thiếu thứ gì mà chẳng giúp đỡ , tiện tay lấy một ít? Người một nhà, gì đến cướp , xa lạ quá? Còn chuyện linh dược , lúc nãy ở phòng bế quan với .”
Sở Thành Hỉ gầm lên: “ Bình Dụ đồng ý!”
“Đệ đang bế quan, dĩ nhiên cách nào đồng ý, nhưng với tình cảm tỷ của chúng , nó tỉnh sẽ đồng ý thôi. Dù nữa, cũng với nó một tiếng, là hỏi mà lấy.”
“Chút chuyện nhỏ mà phiền đến Phi Vân sư , thật là ngại quá.”
Phi Vân chân nhân cẩn thận đánh giá Thiên Nhạn, thấy mày mắt nàng sáng sủa, còn vẻ cau , ưu sầu như nữa, liền bật .
“Nếu là chuyện nhà của các , cũng tiện quản, các tự xử lý .”
Phi Vân chân nhân đạp phi kiếm rời , hất cả một đám bụi đất lên hai lão già Sở gia đang đuổi theo.
Hai lão già lau bụi mặt, trực tiếp c.h.ế.t lặng, thế là mặc kệ ?
Sở Tiêu Nguyệt trong lòng tuy tức giận, nhưng thấy bộ dạng thảm hại của hai , suýt nữa thì bật , sợ khác , nàng vội cúi đầu.
“Môn chủ, môn chủ…”
Hai lão già Sở gia còn đuổi theo, Sở Tiêu Nguyệt nhắc nhở: “Phụ mẫu, đại tỷ sắp .”
Quả nhiên, hai đầu thấy Thiên Nhạn mang theo hai tử cưỡi phi kiếm biến mất mắt, tức đến run rẩy.
Giữa trung, Thiên Nhạn thấy nhiều đang vây xem, giọng nhàn nhạt rơi xuống: “Mau giải tán tu luyện , chỉ là một ít chuyện nhà thôi.”
Một câu chuyện nhà, chặn con đường đòi công lý của hai lão già Sở gia.
Chuyện nhà, ai mà quản chuyện nhà của khác chứ?