Rời khỏi giới tu luyện, một nữa một bình thường ư?
Không thể nào.
Nàng đắc đạo thành tiên, tuyệt đối thể một thường. Nếu rơi tay hai lão già , lẽ sẽ họ bòn rút đến tận xương tủy.
Nghĩ đến hai lão già đó, Sở Tiêu Nguyệt hận đến nghiến răng, cứ thế thả họ , thật sự là quá hời cho họ .
Nói cũng , Sở Thiên Nhạn cuối cùng vẫn chút nhân từ, chỉ lấy chứng minh phận của môn phái đưa họ về trần thế.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Dù tu vi của hai lão già đó thấp, nhưng đến trần thế thì cũng khác gì sói bầy cừu.
Cuộc sống của họ chắc chắn sẽ tệ, chừng còn cung phụng ăn uống, vô cùng thoải mái.
Sắc mặt Sở Tiêu Nguyệt khó coi, hai lão già đó sống thoải mái, còn nàng ở đây thì ngày ngày yên, thật khó chịu.
Sở Tiêu Nguyệt bước nhanh về phòng, cả ngày chìm trong suy tư. Nàng tìm kiếm vật phẩm trong nhẫn trữ vật, vuốt ve chiếc nhẫn xinh , thứ cũng là lấy từ chỗ Sở Thiên Nhạn.
Nàng thở một , tính tình Sở Thiên Nhạn bây giờ khác, xuất hiện mặt đối phương, nhất là nên khoe khoang những thứ .
Trong nhẫn trữ vật còn ít thứ , nàng mau chóng tận dụng, kẻo Sở Thiên Nhạn đòi .
Bây giờ nàng chút nghi ngờ rằng nếu Sở Thiên Nhạn nhớ , sẽ thu hồi những thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-185.html.]
Ngày hôm , Sở Tiêu Nguyệt đến môn phái đăng ký ngoài rèn luyện.
"Sư phụ, Sở Tiêu Nguyệt ngoài rèn luyện ." Diệp Tì trở về gặp Sở Tiêu Nguyệt khỏi cửa, lấy lạ, lúc mà đối phương còn tâm tình một rèn luyện, tâm lý quả thật dạng .
"Nàng vẫn một ." Diệp Tì tiếp, tiện thể xuống bên cạnh Thiên Nhạn, để ý đến ánh mắt thiện cảm của Diệp Hoài Phong. Thấy nàng còn gì đó, Diệp Hoài Phong liền mở miệng.
"Tứ sư , đột ngột xông như sẽ phiền sư phụ luyện đan."
Diệp Tì dừng , mặt đầy áy náy: "Sư , cố ý, thấy cửa phòng luyện đan đóng, nên tưởng ở trong luyện đan."
"Lần chú ý hơn, cũng may là cảnh giới của sư phụ cao nên ảnh hưởng." Diệp Hoài Phong tiếp: "Lần nhất là nên chờ ở cửa, nào cũng , sư phụ cho phép mới ."
Diệp Tì: "Muội , đại sư ."
Diệp Tì quả thực tức giận, cho rằng Diệp Hoài Phong đúng, là do nàng quá tùy tiện, để ý đến những điều . Lỡ như sư phụ thật sự đang ở thời điểm mấu chốt, nàng sẽ gây rắc rối lớn.
"Nếu việc gì thì xuống tu luyện ." Diệp Hoài Phong đ.á.n.h giá Diệp Tì một cái: "Trước đây thời gian yên tâm tu luyện, bây giờ điều kiện , cũng đừng cả ngày rong chơi. Muội xem tiểu sư , ngoài việc chăm sóc linh dược, thời gian còn đều dùng để tu luyện. Nếu ngày ngay cả tiểu sư cũng bằng, xem mất mặt ."
"Còn tam sư của , các cùng lúc nhập môn, thiên phú cũng chênh lệch bao nhiêu, gần đây đột phá. Mà còn đang rong chơi, một chút cũng để tâm đến việc tu luyện, ngoài rèn luyện ức hiếp, sư phụ đến kịp thì chỉ nước chịu thiệt."
Diệp Hoài Phong thấy Diệp Tì rụt cổ , cũng ý định dừng lời, sư phụ giỏi dạy dỗ tử, thì , với tư cách là đại tử, dĩ nhiên giúp sư phụ san sẻ nỗi lo.
"Nói , nếu nỗ lực, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, lẽ sẽ cơ hội xuống núi rèn luyện ."
Diệp Tì cho còn chỗ dung , gần đây nàng quả thực chút đắc ý.
Có sư phụ cưng chiều, sợ ai.