"Dì Trương, đường nào ạ?" Thiên Nhạn đến một ngã ba, chăn dê lên sườn núi, cô hỏi Trương Cúc Anh đang dê kéo đến mồ hôi đầm đìa.
Trong lòng Trương Cúc Anh nén giận, tuy ngày thường cũng gần như , nhưng thấy bộ dạng vân đạm phong khinh của Thiên Nhạn, phảng phất như con dê cô dắt là dê nhà bà mà là một con búp bê vải, trong lòng liền tức giận.
Muốn tức c.h.ế.t bà , lũ súc sinh .
Cũng khác gì thằng nhóc Trình gia, thấy từ thành phố đến liền bám víu phú quý.
Thiên Nhạn Trương Cúc Anh đang nghĩ gì, nhưng cô mơ hồ thể đoán tâm lý của đối phương, dù đối với cô hẳn là ấn tượng , chừng còn đang c.h.ử.i thầm.
Cô mấy để tâm đến những điều , việc để cô và Trương Cúc Anh cùng xuất hiện trong một cảnh , sẽ gây một vài phiền phức nhỏ cho việc biên tập hậu kỳ.
"Dì Trương, cần giúp ạ?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trương Cúc Anh suýt chút nữa trợn trắng mắt, con nhóc đang khoe khoang với ? Cảm thấy dắt một con dê là ghê gớm lắm ?
"Nhạn Tử, con đừng cậy mạnh, con dê con dắt là con hiền nhất, mấy con tính tình lắm, dì sợ lát nữa chúng nó chạy loạn sẽ con ngã. Con gái thành phố da dẻ non nớt, nếu va thì ?"
, thành phố đến, ai cũng yếu đuối đến chịu nổi.
Cho rằng dắt một con dê là hết thứ ?
Thiên Nhạn: "Trông dì vẻ vất vả."
"Ngày thường quen , lũ súc sinh khỏe lắm, con cứ lên , cần lo cho dì."
Thiên Nhạn cố chấp nữa, hỏi đường xong, liền dắt dê nhanh chóng lên sườn núi.
Cứ lề mề mãi, đàn dê sẽ đói mất.
Trương Cúc Anh ngờ Thiên Nhạn chạy nhanh như , đến hai phút dẫn theo con dê đầu đàn và cả đàn dê biến mất thấy.
Trong đó mấy con dê con là con của những con dê trong tay bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/chuong-245.html.]
Thấy con dắt , chúng nó liền dùng sức kéo bà chạy theo.
Chỉ một con con, cứ ruộng, kéo Trương Cúc Anh hai bước.
Dù Trương Cúc Anh vẫn là kinh nghiệm, dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng kéo con dê về phía sườn núi.
Khi Trương Cúc Anh thở phào nhẹ nhõm, hai con dê con giật đứt dây thừng chạy mất.
"Lũ súc sinh, ." Trương Cúc Anh dắt hai con dê còn chạy lên, kết quả chúng nó hợp tác.
Lữ Sính: "Hay là đưa dê cho khác dắt?"
Sắc mặt Trương Cúc Anh gật đầu, nhờ một dân làng đang xem giúp đỡ, còn thì nhanh nhẹn đuổi theo.
Hai con súc sinh đó, luôn nhân lúc bà chú ý mà chạy.
Ngày thường thì thôi, hôm nay còn đang phim, bà mất mặt quá.
Nếu Thiên Nhạn biểu hiện quá , bà cũng cảm thấy mất mặt.
Người phim ôm thiết , theo Trương Cúc Anh.
Chờ họ tìm thấy hai con dê đó, chúng nó đang ngoan ngoãn bên cạnh Thiên Nhạn ăn cỏ, dê con cũng ở đó, một khung cảnh vô cùng hài hòa.
Người phim nhịn tiếp tục , cũng nhịn phàn nàn, rốt cuộc ai mới là nông thôn đây?
Nếu tận mắt thấy, còn tưởng Trương Cúc Anh là diễn viên mời đến.
Mặt Trương Cúc Anh chút vặn vẹo, lên liền đá hai con dê hai cái: "Chạy, chạy, vội tìm c.h.ế.t ."
"Dì Trương, chúng nó chỉ là vội tìm con của thôi." Trình Hoài .
Trương Cúc Anh Trình Hoài đến từ lúc nào, dù tâm trạng cũng lắm: "Thằng bé Trình gia, chân cẳng tiện còn chạy lung tung, sợ ngã ?"
Bởi vì ở đây, bà cuối cùng cũng thu liễm một chút, nhưng lời ai cũng hiểu ý tứ ngầm.