CÁC QUY TẮC CỦA KHÁCH SẠN HỒNG NGUYỆT 4 - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:09:34
Lượt xem: 203
Văn án:
lễ tân cho một khách sạn kỳ lạ.
Lương cơ bản hai vạn, hoa hồng giới hạn.
Nửa đêm mười hai giờ, một chiếc xe cứu thương cuối cùng cũng dừng cửa khách sạn.
Chỉ riêng tối nay thôi, chiếc xe chạy qua khách sạn hơn mười .
Người xe cuối cùng cũng nhận điều gì đó đúng.
bước tới, gõ cộp cộp lên cửa kính.
Ngồi trong xe, là những gương mặt quen thuộc.
mỉm thiện, :
“Chào mừng quý khách đến Khách sạn Hồng Nguyệt, xin mời xuống xe.”
Đây là đầu tiên chủ động mời khách.
Trước đó, vị khách từng bước khách sạn từng ai sống mà rời .
…
Chương 1:
“Ầm”
Cửa xe đẩy mạnh . Người đàn ông lao xuống, nắm chặt lấy cổ áo .
Đôi mắt ông đỏ ngầu, gân xanh nổi khắp trán, cả như một con sư tử đang phát điên.
“Ai nó ở khách sạn của cô! Con sắp xong ! Nó sắp c.h.ế.t , cô !”
“ cảnh cáo cô, mau cho chúng …”
Chưa kịp hết, ông tài xế cùng mấy nhân viên y tế giữ , sức ngăn cản, cố gắng khuyên nhủ.
Thấy , vị bác sĩ thoáng sững :
“Tiểu Đồng? Sao em ở đây?”
chỉ bộ đồng phục , kiên nhẫn giải thích:
“Bác sĩ Vương, em bán thời gian ở đây để kiếm chút tiền. Tiền viện phí em gửi cho bác, cũng là em kiếm ở đây.”
Bác sĩ Vương là bác sĩ điều trị chính cho bà nội , cũng là bác sĩ giỏi nhất mà từng .
Bà chính là duy nhất của .
Điều mong ước nhất là chữa khỏi bệnh cho bà, còn điều bà mong ước nhất là thể nghiệp thuận lợi, tìm một công việc định, một mái nhà của riêng .
học thêm, tự kiếm học phí, sinh hoạt phí, còn kiếm tiền t.h.u.ố.c cho bà nữa.
Bà lớn tuổi, sức khỏe kém, dùng điện thoại.
Là bác sĩ Vương chủ động đề nghị để chuyển tiền viện phí cho ông, ông sẽ giúp đóng hộ nhờ đỡ nhiều phiền toái.
Ông giúp đóng tiền viện phí, nhờ đỡ nhiều phiền phức.
“À , , cô gái, ban đêm việc chú ý an đấy.”
Bác sĩ Vương ngẩn , theo bản năng dặn dò vài câu.
Cũng thôi, bây giờ là mười hai giờ đêm.
Lẽ hôm nay ông chỉ trực ca sáng, đó về nhà nghỉ ngơi.
sự cố bất ngờ, ông buộc thêm giờ đến tận bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cac-quy-tac-cua-khach-san-hong-nguyet-4/chuong-1.html.]
Thần kinh căng thẳng cực độ, chuyện chẳng kịp suy nghĩ, dựa phản xạ mà thôi.
“Các còn cái gì nữa ! Sắp kịp ! Con sắp c.h.ế.t ! Mau !”
Người đàn ông vùng thoát khỏi mấy , lau nước mắt gào lên.
khẽ lạnh trong lòng, bề ngoài thì đúng là một cha thương con hết mực đấy nhỉ.
“Nếu các ở, phiền nữa. Mọi . Bác sĩ Vương, chú về cẩn thận nhé.”
Nói dứt lời, định khách sạn.
ngay giây , cổ tay giữ chặt.
Người đàn ông nghiến răng, giọng như nghẹn từ cổ họng:
“Rốt cuộc đây là cái quỷ gì! Chúng ngang qua khách sạn bao nhiêu , tại vẫn thoát !”
Giọng ông đột nhiên đổi hướng, “phịch” một tiếng, ông quỳ sụp xuống, hai tay chắp , nước mắt tuôn dài.
Giống như đang cầu nguyện, cũng giống như đang van xin.
“ xin cô, cô gái, cho chúng . thật sự thời gian chơi mấy trò dàn dựng . Con bệnh nặng lắm, sắp c.h.ế.t .”
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng . Để đến đây thật sự dễ, là nhờ thầy cô và bạn học của con quyên góp tiền, chúng mới thể liều một phen mà đưa nó chữa trị.”
“Xin cô... van xin cô mà!”
Bác sĩ Vương bên cạnh, vẻ mặt cũng phần xúc động, nhưng ông hiểu rõ chỉ là một sinh viên bình thường, thậm chí còn túng thiếu, quyền, thế, chuyện hôm nay thể nào liên quan đến .
“Ông Đường, đừng như , dậy . Tiểu Đồng chỉ là thuê, em gì .”
“Hay là thế , chúng tìm xem quanh đây camera gì đó .”
Nơi trống trải vô cùng ngoài Khách sạn Hồng Nguyệt và con đường mặt, xung quanh chỉ rừng cây rậm rạp bao phủ.
Nếu khác ở đây thì chắc chắn thể ẩn nổi.
Họ tìm quanh một vòng, chẳng phát hiện gì.
Cuối cùng, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía trong khách sạn, nơi ánh đèn sáng rực đang hắt .
Bác sĩ Vương bước , vẻ ngại ngần:
“Tiểu Đồng, thật sự là chương trình trêu chọc gì đấy chứ? Bây giờ tính mạng đứa nhỏ đang nguy kịch, lúc để đùa .”
ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, ánh mắt chân thành:
“Không chương trình trêu chọc nào cả, bác sĩ Vương, xin hãy tin em.”
Ánh mắt ông khựng , ngón tay bắt đầu gõ nhịp liên hồi mặt quầy lễ tân.
Đó là thói quen của ông mỗi khi bệnh nhân rơi tình trạng nguy kịch, ông vô thức .
Các nhân viên y tế trong khoa đều .
Thậm chí nhiều bệnh nhân cũng .
Sau , để tránh khiến nhà bệnh nhân lo lắng, ông cố ép bản bỏ thói quen đó.
Vậy mà bây giờ, ông chứng tỏ ông thật sự hoảng .
Một lát , bác sĩ Vương thở dài bất lực:
“Được , tin em. Điện thoại trong khách sạn gọi ngoài ? Điện thoại di động của chúng đều tín hiệu.”
khẽ lắc đầu:
“Không . Điện thoại của khách sạn chỉ thể gọi nội bộ thôi.”
dối.
Trong phạm vi khách sạn, tín hiệu gì cả.