CÁC QUY TẮC CỦA KHÁCH SẠN HỒNG NGUYỆT 4 - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:10:24
Lượt xem: 311

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4:

 

… nhưng bọn em ngang qua khách sạn hơn mười , lái xe lâu như , mà đồng hồ điện thoại vẫn là mười hai giờ. Vừa em và sư phụ thấy đây cũng lâu, mà thời gian… vẫn hề đổi.”

 

Giọng của cô y tá dù cố hạ thấp, nhưng trong sảnh yên tĩnh lạ thường , từng chữ vẫn vang lên rõ mồn một.

 

Ông Đường giật lùi hai bước, trong mắt đầy sự sợ hãi.

 

Ngay cả bác sĩ Vương cũng sững , chậm rãi móc điện thoại trong túi .

 

Thời gian dừng .

 

“Xin hỏi, quý vị còn điều gì thắc mắc ?”

 

Quản lý nở nụ nghề nghiệp, giọng điệu lịch sự, như thể chuyện ban nãy từng xảy .

 

Ông Đường co rúm như con chim cút, chỉ mong thể chạy ngay khỏi đây, nhưng con ch.ó đen vẫn ngay cạnh chân ông, khiến ông dám nhúc nhích.

 

“K– gì! Chúng … chúng ngay đây!”

 

“Không! Chúng sẽ ở .”

 

Giọng bác sĩ Vương vang lên, ánh mắt ông kiên định:

 

“Chúng nhận phòng.”

 

“Ông điên ! Ở đây… ở đây rõ ràng … Chúng ngay mới !”

 

Ông Đường hoảng hốt kêu lên, mong thoát khỏi liên can.

 

Bác sĩ Vương chỉ khổ, đưa màn hình điện thoại mặt ông:

 

“Chúng thử . Dù lên xe cũng chỉ chạy vòng vòng ngoài đường, mãi đến bệnh viện.”

 

“Hơn nữa, tin Tiểu Đồng sẽ hại chúng .”

 

khẽ thở dài, bác sĩ Vương vẫn , quá hiền lành, quá dễ tin .

 

bây giờ là nhân viên của khách sạn.

 

Khách ở, lý do gì để ngăn cản.

 

Huống hồ, thật sự hy vọng họ sẽ ở .

 

“Vậy… con thì ?”

 

Nữ y tá tiếp lời:

 

“Trước khi đây, kiểm tra . Các thiết xe cũng đều dừng hoạt động. xem qua tình trạng của Tiểu Đường…”

 

Nói đến đây, vẻ mặt cô đầy do dự, hiển nhiên điều cô sắp ngược bộ kiến thức và kinh nghiệm y học của .

 

“Tình trạng của Tiểu Đường… , nhưng cũng hề lên. Cậu bé đang ở trong một trạng thái vô cùng đặc biệt.”

 

Mọi đều hiểu, trạng thái nghĩa là gì.

 

“Kính mời các vị khách quầy lễ tân thủ tục nhận phòng. Hai còn ở ngoài, nếu cũng , xin mời trong luôn nhé.”

 

vị trí của quầy lễ tân, khởi động máy tính và bắt đầu thao tác.

 

Người đầu tiên thủ tục là bác sĩ Vương.

 

gì thêm, chỉ giơ tay hiệu:

 

“Xin mời đưa thẻ căn cước của ông.”

 

mang theo.”

 

Không từ lúc nào, quản lý khách sạn ngay bên cạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cac-quy-tac-cua-khach-san-hong-nguyet-4/chuong-4.html.]

 

đám mặt, giọng bình thản:

 

“Căn cước của các vị chẳng đang ở trong túi ? Các vị thể tự kiểm tra.”

 

Bác sĩ Vương đưa tay túi và quả nhiên, thứ ông rút chính là thẻ căn cước của .

 

Trong nháy mắt, nỗi tuyệt vọng lan tràn gương mặt tất cả .

 

Không ai khác biệt, ai cũng thế.

 

nhận lấy thẻ, bắt đầu thao tác đăng ký cho khách.

 

Trên màn hình hiện lên chỉ thông tin cá nhân của bác sĩ Vương, mà còn phòng và phí phòng ghi rõ ràng.

 

Ánh mắt thoáng lóe lên, thông tin một cách đều giọng:

 

“Thưa quý khách, phòng của ông miễn phí, phòng 1001, thẻ căn cước của ông cũng thể dùng để mở cửa. Đây là nội quy dành cho khách, xin hãy giữ kỹ.”

 

Sau khi tận mắt chứng kiến những điều quái dị trong khách sạn , bác sĩ Vương hề coi tờ quy định là trò đùa, trái ông cẩn thận nhận lấy, lập tức kỹ.

 

thì quá quen với nó , năm điều luật, đơn giản mà chí mạng:

 

【Một, mười hai giờ đêm, xin đừng rời khỏi phòng.】

 

【Hai, nếu buộc ngoài hoặc yêu cầu gì, hãy gọi điện cho quầy lễ tân để hỗ trợ.】

 

【Ba, xin hãy tôn trọng nhân viên khách sạn. Nhân viên quyền từ chối yêu cầu vô lý của khách khi nhận phòng, nhưng quyền từ chối bất kỳ yêu cầu nào của khách mang huy hiệu VIP.】

 

【Bốn, khách sạn từ chối hành vi ăn quỵt, giả vờ hại lợi dụng dịch vụ miễn phí. Mọi nhu cầu của quý khách đều thanh toán tương ứng.】

 

【Năm, khi rời khỏi khách sạn, bắt buộc thủ tục trả phòng. Nếu , hậu quả tự chịu.】

 

Nếu chẳng may Khách sạn Hồng Nguyệt chọn trúng, hãy tuân thủ nghiêm ngặt năm điều .

 

Tin về điều đó, từng dối.

 

Người thứ hai là nữ y tá, tiếp đến là tài xế.

 

Số phòng của họ lượt là 1002 và 1003, phí phòng đều bằng .

 

Biến cố xảy khi nhập thông tin của ông Đường.

 

cẩn thận kiểm tra vài mới mở miệng:

 

“Ông Đường, ông và con trai ở cùng một phòng. Phí phòng là hai vạn tám nghìn.”

 

Sắc mặt ông đổi ngay lập tức.

 

Không dám trút giận với quản lý nên sang gào mặt :

 

“Cô điên vì tiền ?! Hai vạn tám?! Phòng đấy bằng vàng chắc?! Cô đang giỡn mặt với ?!”

 

đáp, chỉ xoay màn hình máy tính , đó rõ ràng hiện lên con 28,000.

 

“Tại bọn họ đều ở miễn phí, còn trả hai vạn tám?! ở phòng nữa, cô đổi cho phòng khác !”

 

nhẹ nhàng di chuột, mở giao diện chọn phòng, :

 

“Ông thể tự chọn, ở phòng nào cũng .”

 

Sắc mặt ông Đường dịu đôi chút, nuốt khan một cái, nhưng bất kể ông chọn phòng nào phí phòng vẫn là hai vạn tám.

 

Vấn đề ở phòng, mà .

 

“Phịch”

 

Ông quỳ sụp xuống, ôm chặt đứa trẻ đang yếu ớt trong lòng.

 

Trong khoảnh khắc, mắt ông đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.

Loading...