Chương 7:
Một cảm giác dã thú săn mồi dòm ngó lập tức dâng lên, kịp nghĩ ngợi, liền lùi mạnh .
Và , thấy một tràng khẽ.
Giọng của phụ nữ.
“Được , bắt đầu .”
, là phụ nữ.
Phiên phán xét, cuối cùng cũng bắt đầu.
Sau khi bà chủ cất lời, những chiếc lồng giam giữ bác sĩ Vương, nữ y tá và tài xế bỗng một thế lực vô hình nhấc bổng lên trung.
Bên trong, từng tiếng kêu thét hoảng sợ vang lên liên tiếp, ngay cả đàn ông to lớn như tài xế cũng rụng rời chân tay, ngã quỵ xuống sàn.
Họ tưởng rằng đang tự bay lên, nhưng từ chỗ , thấy rõ vài sợi sương trắng nhạt đang siết chặt lấy phía của những chiếc lồng, kéo chúng lơ lửng giữa trung.
Ba chiếc lồng đặt ở một bên bàn cân khổng lồ, bên trống trơn, mà cán cân vẫn giữ thăng bằng.
Bác sĩ Vương run rẩy nắm lấy song sắt, giọng lạc :
“Xin chào… chúng cố ý xâm nhập khách sạn. Nếu gây thiệt hại cho ngài, chúng sẵn sàng bồi thường. Ngài xem… ?”
Người tài xế và nữ y tá cũng bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu cầu xin, lời giải thích.
Chống một thực thể mạnh mẽ và quỷ dị như bà chủ, chẳng khác nào hành động ngu xuẩn của mấy kẻ tự tìm đường c.h.ế.t.
bà chẳng hề tỏ quan tâm đến những lời van xin .
Thậm chí ngay khi họ mở miệng, cán cân khổng lồ liền bắt đầu d.a.o động, nghiêng dần về phía họ.
“Các … tội.”
Giọng bà chủ vang lên, pha lẫn niềm thích thú quỷ dị, bà chống cằm, chậm rãi tuyên bố kết quả phán xét.
“Thu phí mà niêm yết giá, mức giá vượt quá quy định thị trường, tài xế thì giấy phép điều khiển xe chuyên dụng… tsk tsk tsk… Các tội.”
Lời phán dứt, ba lập tức hiểu vì kéo đến nơi .
Họ hoảng loạn, vội vàng giải thích:
“Không , ! Chúng bàn bạc với nhà bệnh nhân ! Chỉ là tình huống quá gấp, nên mới kịp đủ thủ tục theo quy định của bệnh viện!”
“ đấy, mà xe cấp cứu còn thiết trị giá hơn một triệu, nên giá cao là hợp lý! Chúng thật sự hề tham tiền!”
“Ông Đường! Ông Đường, xin ông giúp chúng một lời !”
Ba trong lồng tuyệt vọng gào lên, mắt đỏ hoe, giọng run lẩy bẩy.
Phía bên , ông Đường chỉ đảo tròng mắt liên tục, mím môi hé một tiếng.
Bà chủ bật khẽ, vỗ tay vui vẻ như một đứa trẻ đang xem trò tiêu khiển, giọng êm tai nhưng chứa đầy kiêu ngạo:
“Cán cân của bao giờ sai. Ai bảo các tuân thủ quy trình chứ? Như thì chịu trừng phạt thôi!”
Vừa đến hai chữ “trừng phạt”, bác sĩ Vương lập tức mặt cắt còn giọt máu, phắt sang ông Đường, gấp gáp kêu:
“Ông Đường! Ông… ông giúp chúng ! Chúng là vì giúp ông mới mà!”
“Chúng … cũng còn gia đình nữa, ông Đường, giúp !”
Bà chủ nhấc tay lên, nhẹ nhàng vẽ một đường trong khí.
Ngay tức khắc, miệng của ba phong kín, chỉ còn phát những âm thanh nghẹn ú ớ, thể thêm một lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cac-quy-tac-cua-khach-san-hong-nguyet-4/chuong-7.html.]
“Ồn ào quá. Ta còn phán xong mà.”
Giọng bà vẫn mềm mại, nhưng từng chữ đều lạnh buốt tận xương.
“Vậy , trừng phạt của các là trả 2,8 vạn tệ cho ông Đường. Ông Đường, ý ông thế nào?”
Câu hỏi bà cố tình ném về phía kẻ vẫn giả câm nãy giờ.
tựa lưng ghế, nheo mắt gã đàn ông khét tiếng , trong lòng dâng lên một tia chế giễu.
Quả nhiên, khiến thất vọng.
Ông Đường khẽ gật đầu, giọng đều đều nhưng đầy toan tính:
“Thật cũng thấy đắt, chỉ là cảm thấy họ thông báo , như thế vô lý. đồng ý nhận khoản bồi thường 2,8 vạn .”
Trong ánh sương trắng, đôi mắt lóe lên ánh tham lam lộ liễu.
Đó là lời thật lòng của .
Cũng là tội ác tự gieo.
Và … đến lượt .
Bà chủ khẽ phất tay, ba chiếc lồng của bác sĩ Vương, nữ y tá và tài xế lập tức biến mất khỏi bàn cân, đó là chiếc lồng của ông Đường.
“Ông Đường~ đến lượt ông xét xử đó~”
Chiếc lồng bắt đầu nhấc cao lên, ông Đường thì mừng rỡ mặt.
Bà chủ gật đầu, giọng ngọt ngào mà rợn :
“Khiếu nại của ông chấp thuận ~ Số tiền hai vạn tám ngàn tệ sẽ cho ông nguyên vẹn nhé~”
còn kịp để ông lời cảm ơn, thì tiếng kêu t.h.ả.m thiết của đứa nhỏ vang lên từ bên cạnh:
“Ư... ư ư, Ba... ba ơi, ba cứu con, ba”
Mặt thằng bé dần mất hết khí sắc, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất.
Đôi mắt đẫm nước, nó vẫn cố vươn tay về phía ông Đường.
Giọng nó mỗi lúc một yếu hơn, nhạt dần… nhạt dần… cho đến khi gần như còn thấy.
Nụ mặt ông Đường cứng đờ , sự biến cố khiến sụp đổ.
“Không! Đừng mà! Cứu con với! Cứu lấy con ! cần tiền nữa! van cô, xin cô, cứu con !”
đáng tiếc, đứa trẻ ngừng thở.
Ngay cả ba bác sĩ Vương từng hại, cũng giấu nổi ánh xót xa.
Họ là những lương thiện.
Còn bà chủ thì .
Bà bật một tiếng lanh lảnh, lạnh lẽo, bằng giọng như thể điều hiển nhiên nhất thế gian:
“Tiền cứu mạng trả , thì mạng cứu cũng trả thôi. Sao ông tiền, con thế?”
Câu xé toang chút thể diện cuối cùng của ông Đường.
bàn cân bắt đầu đảo chiều.
Bên của ông rơi xuống nhanh chóng, rơi mãi, dừng .
Tiếng van xin và kêu cứu biến thành tiếng thét hoảng loạn tuyệt vọng: