Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ nàng "đường ai nấy " trong hòa bình với Tạ Ngọc Cung .
Nàng lời dối của vì cái c.h.ế.t của nàng mà mãi mãi chôn vùi.
Hoặc là là chôn vùi càng lâu càng .
Ít nhất khi Tạ Ngọc Cung hồi tưởng cuộc đời, sẽ coi nàng là một đoạn ký ức , chứ là một kẻ cặn bã phản bội lừa dối nữa.
Tạ Ngọc Cung kỳ thực căn bản quan tâm đến những thứ tiền tài , từ khi mẫu phi của qua đời, từ khi gia tộc họ Đoạn của mẫu tộc vì "ý chỉ" của quân vương mà sụp đổ tan tành như núi lở, thứ Tạ Ngọc Cung chỉ quyền lực tối cao.
Chỉ thanh kiếm đế vương trong tay An Hoà Đế.
"Những việc nàng cứ lo liệu là ." Tạ Ngọc Cung ôm Bạch Du lòng, tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy nàng.
Tạ Ngọc Cung thấy Bạch Du dường như quan tâm đến những thứ , nghĩ đến những chuyện về quá khứ của nàng mà cẩn thận điều tra trong hai ngày nay.
Đoán rằng nàng thích những thứ , bèn buông một câu khoác lác để dỗ nàng vui vẻ: "Đây chỉ là chút đồ vật đáng kể, nhưng Cửu hoàng tử phi... bây giờ là Cung vương phi , nàng gì, sẽ cái đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/335.html.]
Bạch Du đặt cằm lên vai Tạ Ngọc Cung , vô thức cong môi, nhưng nhanh khóe miệng cụp xuống.
Ai mà thích vàng bạc châu báu? Ai mà thích kỳ trân dị bảo?
Chỉ là những thứ nàng đều mang theo , cũng thuộc về nàng.
Tạ Ngọc Cung kỳ thực dỗ dành khác, quan sát sắc mặt, nũng cũng bám , Cung vương phi thật sự... hẳn là sẽ hạnh phúc.
Bạch Du cố gắng phớt lờ chua xót dâng lên trong lòng, cẩn thận phân loại bộ , đó phái chia nhiều đợt đưa khỏi Cung vương phủ.
Mấy ngày tiếp theo, hai vẫn sống bên như hình với bóng, mà ảo ảnh do lời dối tạo càng tươi bao nhiêu, càng khiến Bạch Du cảm thấy chân thể chạm đất bấy nhiêu, cả nàng như đang trôi nổi giữa trung, chỗ dựa.
Như hẹn ước từ , tuy rằng hai đang gấp rút chuẩn rời khỏi Huệ Đô đến đất phong Tây Lĩnh, nhưng họ hề bàn bạc về cuộc sống khi đến đất phong.
Không ai nhắc đến một lời, giống như hai kẻ mạng chỉ sống hôm nay mà hỏi ngày mai.