Cách Sống Sót Khi Xuyên Vào Truyện BE - 61

Cập nhật lúc: 2025-04-30 13:41:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi thong thả đi dạo, vừa đi vừa tiêu cơm, chậm rãi đi về phía tiểu viện của mình.

Đến nơi, tôi không vào cửa.

Tôi cứ đứng ở cửa đi tới đi lui.

Cứ đi tới đi lui như đang cày ruộng, như vua Đại Vũ trị thủy ba lần đi qua cửa nhà mà không vào.

Tôi còn nhỏ giọng hỏi Lâu ma ma: "Cửu điện hạ... có làm ầm ĩ không?"

Lâu ma ma luôn túc trực canh giữ ở cửa phòng, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Nghe vậy liền lắc đầu: "Không ạ, Cửu điện hạ không hề phát ra tiếng động nào. Lão nô vừa mở cửa nhìn, Cửu điện hạ hình như đã ngủ rồi."

Ngủ cái con khỉ, hắn đang ở ngay cửa kìa, tôi thầm nghĩ.

Tôi đáp lại một tiếng, đặt tay lên cửa rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại động tác này mười mấy lần, thậm chí có hai lần còn dùng sức đến mức mở cửa được một nửa, nhưng vẫn không bước vào.

Lúc này, tử sĩ mà Tạ Ngọc Cung phái đi thăm dò Thượng thư phủ đã trở về báo cáo xong.

Lần này Thượng thư phủ nhận được lễ vật từ phía Thất hoàng tử và Thập tứ hoàng tử, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy lễ vật của Thái tử phủ.

Tuy nhiên, Tạ Ngọc Cung vẫn nghi ngờ Thượng thư Bộ Công đã ngầm về phe Thái tử.

Con cáo già này làm quan thận trọng, tự xưng là trung thần, nhưng mấy lần Thái tử đề xuất chính kiến trên triều, hắn đều ngầm đồng tình, mở đường cho Thái tử.

Chỉ tiếc là không bắt được chứng cứ của hắn... Tạ Ngọc Cung chắp tay sau lưng.

Hắn đang đứng ở cửa, chỉ cách tôi một cánh cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/61.html.]

Cảm nhận được tiếng bước chân của tôi đi tới đi lui trước cửa, không chịu vào trong.

Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy một trận bồn chồn.

Còn tôi không chỉ đi tới đi lui trước cửa mà không vào, cuối cùng còn ngồi luôn xuống bậc thềm trước cửa.

Nhỏ giọng dặn dò Lâu ma ma: "Đi chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa nữa, lát nữa sẽ đưa Cửu điện hạ về phủ ngay trong đêm."

"Cửa luôn có xe ngựa sẵn sàng. Có thể đi bất cứ lúc nào." Lâu ma ma biết tiểu thư nhà mình không thể ở lại Thượng thư phủ được nữa.

Tôi lại nói: "Chuẩn bị hai chiếc."

Giọng tôi rất nhẹ, rất nhỏ, mang theo chút buồn bã khó che giấu: "Cửu điện hạ tự ngồi một xe."

Tạ Ngọc Cung nghe rõ mồn một qua khe cửa, vô thức cau mày, sự bồn chồn trong lòng biến thành nỗi bức bối khó tả.

Nhưng chưa kịp để hắn hiểu rõ tại sao mình lại bức bối, trong sân vang lên tiếng bước chân.

Bạch Ngọc cùng hai nha hoàn xách đèn lồng bước vào tiểu viện của tôi.

"Tỷ muốn nói gì với muội?" Giọng nói của Bạch Ngọc trong trẻo, dễ nghe, như tiếng suối róc rách, tự mang âm vang.

Âm thanh vang lên trong tiểu viện hoang vắng này, dường như đã nâng cao đẳng cấp của nơi này lên một bậc.

Tôi ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn, không đứng dậy.

Hai tay chống đầu gối, nâng mặt nhìn Bạch Ngọc.

"Muội đến rồi."

 

Loading...