Bạch Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng.
Điểm này Bạch Ngọc vẫn chưa rèn luyện được đến nơi đến chốn, ít nhất là không bằng người mẹ xuất thân danh giá, quán xuyến việc nhà của cô ta, có thể giữ được bình tĩnh.
Tôi chậm rãi đứng dậy, phủi bụi đất dính trên mông.
Rồi nhìn Bạch Ngọc nói: "Đừng tưởng rằng đẩy hôn sự của muội và Cửu hoàng tử sang cho ta, thì những chuyện mờ ám giữa muội và Thái tử sẽ giấu diếm được."
Khuôn mặt Bạch Ngọc hơi run lên.
Tạ Ngọc Cung ở trong phòng nghe vậy cũng vểnh tai lên.
Tôi cười lộ ra hàm răng trắng bóng, cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang "chị em tốt", để lộ ra bộ mặt nanh vuốt sắc nhọn của mình.
Chầm chậm duỗi người, bước về phía Bạch Ngọc.
"Tình cảm nam nữ trước mặt quyền lực chỉ là trò hề, muội nghĩ Thái tử thật lòng thật dạ với muội sao?"
"Ta nói cho muội biết, nếu danh tiếng của muội bị hủy hoại, hắn sẽ lập tức cưới người phụ nữ khác và rũ bỏ quan hệ với muội."
"Hắn là Thái tử đương triều, cao cao tại thượng, được người đời ca tụng là gì nhỉ... À đúng rồi, tiên giáng trần. Danh tiếng này là do chính tay hắn tạo dựng nên, làm sao có thể dung thứ cho người phụ nữ của mình có vết nhơ làm hoen ố hắn chứ?"
Bạch Ngọc cau mày, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy đèn lồng từ tay nha hoàn bên cạnh, phẩy tay ra hiệu cho họ rời khỏi sân trước.
Tôi đi đến trước mặt cô ta, đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nói: "Còn ta muốn hủy hoại muội, chỉ cần đến thanh lâu, tùy tiện tìm một gã nhạc công hay tiểu quan dan díu một phen, tuy ta là nữ, nhưng ta là nữ đã gả cho hoàng tử, lại đi ngoại tình..."
Tôi cười vui vẻ, đôi mắt toát lên vẻ ngây thơ vô tội.
"Nếu chuyện này ầm ĩ lên, muội đoán xem còn ai dám cưới nữ nhi của một gia đình có tỷ muội đi ngoại tình nữa không..."
Tạ Ngọc Cung trong phòng nghe thấy mấy chữ "thanh lâu dan díu một phen", ánh mắt trở nên u ám khó dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/63.html.]
Còn Bạch Ngọc nghe tôi nói như vậy, cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.
Nếu thật sự như vậy... Không chỉ Bạch Ngọc không ai dám cưới, mà tất cả con cái trong Thượng thư phủ, e là đều bị hủy hoại.
Nhưng tuy Bạch Ngọc có chút chấn động, nhưng vẫn thẳng lưng đối mặt.
Mẹ cô ta dạy cô ta phải giữ được bình tĩnh trước mọi tình huống, cô ta im lặng đối đầu với tôi, chỉ có ngón tay trong tay áo siết chặt lại.
Cô ta không tin tôi dám làm như vậy, chẳng lẽ tôi không cần mạng nữa sao?
Tôi nhanh chóng cho Bạch Ngọc câu trả lời.
"Muội đoán đúng rồi, mạng chó của ta, ta không hề tiếc."
Khóe mắt Bạch Ngọc giật giật.
Tôi lại đột nhiên đổi giọng: "Ta hỏi muội, ngày đó người xúi giục mẹ ta ngu ngốc cướp cơ hội lên kiệu hoa thay muội, là muội? Là mẹ muội? Hay là cha?"
Bạch Ngọc nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, không để lộ ra chút gì trước mặt tôi nữa.
Cô ta siết chặt đèn lồng trong tay, không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi lại nói: "Hay là, Thái tử đã bày mưu tính kế cho muội, để muội vừa có thể thoát khỏi hôn ước với Cửu hoàng tử, vừa có thể lôi kéo cả Thượng thư phủ, đúng không?"
"Ta không biết tỷ đang nói gì," Bạch Ngọc nói, "Ngày đó ta bị người ta đánh thuốc mê..."
"Bớt xả láng đi!" Tôi đột nhiên cao giọng, thô lỗ cắt ngang lời Bạch Ngọc.
"Ta và mẹ ta sống trong phủ nhiều năm, bị người người khinh ghét, đều là vì năm đó mẹ ta nhân lúc mẹ muội mang thai đứa con đầu lòng đã bò lên giường cha, hại mẹ muội động thai khí, sảy thai một bé trai đã thành hình."