CÁI KẾT DÀNH CHO CHỊ DÂU - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-11-15 12:41:39
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Đô chậm rãi bước trở thư phòng ở đông viện lúc tới nơi là cuối giờ Tuất, Diệp Mi đón lấy chiếc đèn ở trong tay đèn, nhỏ: “Nhị phu nhân ở bên trong chờ một lúc.

Từ khi chuyện xảy , nàng dám ở đó nữa, khuyên một hai câu rót để nàng đó một .

Bùi Đô gật đầu, bước trong, thấy Liễu Phương Tứ ghế nhỏ, ngừng vò chiếc khăn ở trong tay.

Lông mày kẻ môi son đỏ, lớp trang điểm hết sức tinh xảo, váy áo cũng là kiểu từng thấy bao giờ, váy lụa màu tím với những hoa văn thêu hết sức phức tạp, trải dài xuống làn váy, giống như những bông hoa xinh nở rộ mùa xuân .

Vốn dĩ Liễu Phương Tứ lớn lên hết sức xinh , một phen ăn diện như xác thật vô cùng động lòng .

Bùi Đô kêu Diệp Mi múc nước đến, ở cái giá rửa mặt thong thả chậm rãi mà rửa sạch tay, dùng khăn tay để lau cho khô.

Hắn nhanh chậm vững vàng như Thái sơn như , Liễu Phương Tứ cảm thấy chút yên, kêu một tiếng, “Phu quân…”

Bùi Đô đáp lời, vẫn xoa tay của , “Trễ như mà nàng còn tới đây vì chuyện gì .

Mặt của Liễu Phương Tứ trở nên hờn dỗi, “Chàng cũng là trễ như , thì còn thể là chuyện gì nữa chứ! ”

Đương nhiên là chuyện vợ chồng ! Nếu cứ tiếp tục sông như nữa, thì sớm muộn gì nàng cũng phát điên mất thôi.

Bùi Đô vẫy vẫy tay kêu Diệp Mi mang theo lui , cởϊ áσ choàng treo lên giá, mặt mày dịu dàng, “Nàng mau trở về nghỉ ngơi , còn việc.

Mỗi đều việc, mỗi đều là kêu nàng trở về, đến bây giờ Liễu Phương Tứ thể tin những lời vớ vẩn của nữa, ném khăn xuống dậy, đây là đầu tiên nàng tức giận mặt Bùi Đô, nàng một cách lớn tiếng: “Chàng thể chuyện gì, sớm về trễ cả ngày thấy còn đủ, ngay cả buổi tối dành một chút thời gian mà cũng ?”

Bùi Đô nâng mắt, bình tĩnh mà nàng .

Liễu Phương Tứ đột nhiên cảm thấy những lời nàng chút nặng lời, mặt Bùi Đô nàng luôn luôn vẻ dịu dàng, cho dù chuyện cũng hiếm khi cao giọng, lập tức cảm thấy cũng chút hối hận, hạ giọng xuống một chút, chút ủy khuất : “Ta là thê tử do cưới hỏi đàng hoàng, cũng thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh chứ.

Bùi Đô chỉ ôn nhã : “Ta thật sự chút việc bận, hôm nay giờ học học sinh đưa bài luận đến nhờ coi một chút, nên thời gian rảnh nào cả.

Liễu Phương Tứ tiến lên lôi kéo ống tay áo của , chậm rãi nhích gần vê phía lòng n.g.ự.c , thử : “Đó cũng là việc gì gấp, tại bây giờ chứ?”

Bùi Đô thủ nắm lấy bả vai nàng đẩy , xoay ở vị trí chủ nhà uống nửa ly , trả lời: “Việc hôm nay chớ để ngày mai.

Hắn cương quyết chịu thỏa hiệp, Liễu Phương Tứ bực đến nỗi dậm chân, lời chút lựa lời, “Bùi Chất cũng bận rộn suốt ngày, tại giống như chứ!”

Cùng ăn cùng ngủ cùng cùng ngừng, mặc dù dọn đến thư phòng để dưỡng bệnh nhiều ngày như , đều kêu họ Ninh qua, cả hai đều là với tại khác biệt nhiều như chứ!

Bùi Đô nhấp một ít nước , giương mắt, con ngươi trong suốt bình tĩnh mà nàng , “Con vốn dĩ giống .

Liễu Phương Tứ những lời của chứ, nhanh chóng bước qua : “Ta những lời của , ít nhất cũng nghĩ cho chứ, may là bọn họ , nếu để ngoài , thì liệu còn mặt mũi nữa chứ?”

Nói đến câu mắt nàng cũng đỏ lên.

Bùi Đô những lời lên án của nàng cũng bất ngờ một chút nào, giọng chậm rãi, “Phu nhân, thế gian nhiều việc theo ý nàng như chứ.

Nhìn Liễu Phương Tứ như thế dậy, rút khăn tay từ trong tay nàng , xoa mắt của nàng , đầu ngón tay nhẹ nhàng hờ hững ném chiếc khăn xuống mặt đất, bình đạm như nước mặt hồ, một chút gợn sóng, “Là nàng cứ một hai đòi gả, nên cưới nàng, đến nỗi…”

Hắn ôn nhu : “Thật sự là nỗi chút hứng thú nào.

Liễu Phương Tứ là lóc chạy khỏi thư phòng ở đông viện, Bùi Đô đón lấy tách nóng mà Diệp Mi mới dâng lên, ở bên cạnh án thư, nâng nhẹ cái nắp lên, kêu một tiếng Diệp Mi.

Diệp Mi vội lên tiếng đáp, Bùi Đô vẫn ấm áp dịu dàng như cũ, “Ngươi giúp thu dọn hành lý, ngày mai xa nhà một chuyến.

Diệp Mi kinh ngạc,:”Nhiều ngày nay thấy Nhị công tử nhắc tới chuyện , Nhị công tử đột nhiên nơi nào ?”

Bùi Đô đẩy chung sang một bên, trải giấy mang về từ thư viện , những dòng chữ ở phía trả lời: “Ta thư viện Minh An ở Tề Châu một chuyến.

Hắn nhiều, Diệp Mi cũng đúng mực nên cũng hỏi nhiều, cung kính mà lui ngoài để giúp sửa sang hành trang.

Bùi Đô dựa nửa ghế, nhẹ gõ lên tay vịn, con ngươi mở, ánh đèn bàn.

Định Vương ngã xuống đáy cốc, nhưng thể chấp nhận định mệnh như thế , bây giờ đang mò mẫm để tìm đường bỏ lên, đoán rằng mấy ngày tiếp theo phủ Quốc Công và phủ Thừa Tướng sẽ đón tiếp một vị khách.

Đáng tiếc, trưởng luôn là lợi dụng điểm yếu của khác để gϊếŧ họ, thái tử điện hạ phỏng chừng cũng sẽ khoanh tay .

Hắn chút hứng thú nào với việc cả.

Hơn nữa buổi tối hôm nay vị biểu HỨa gia đột nhiên gây sự, lát nữa Liễu Phương Tứ trở về đoán chừng cũng sẽ nhận tin .

Hắn giơ tay lấy một cây bút để thưởng thức, đuôi mày động, .

Nếu , coi chừng đây là một trò .

Hắn vẫn nên ngoài một chút mới , xem trò nhiều quá cũng sẽ chán.

Bùi Đô đoán sai, Liễu Phương Tứ lóc trở về viện của , ném đồ đạc hết một lúc, còn kịp bình tĩnh trở , vùng an bài từ chạy tới rõ ràng tất cả những chuyện trộm buổi tối hôm nay.

Mặt của Liễu Phương Tứ tối sầm, nếu Dạ Mai và Dạ Trúc liều c.h.ế.t giữ lấy, nàng xách váy chạy tới dạy dỗ con tiểu tiện nhân đến c.h.ế.t .

Bên vô cùng ồn ào, mãi cho đến đêm hôm khuya khoắt cũng ngừng, ở bên Tây Cẩm Viện Ninh Hồi cũng lăn qua lộn ngủ hề yên giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cai-ket-danh-cho-chi-dau/chuong-114.html.]

Trong phòng đèn tắt, mắt là một mảnh tối tăm, nàng theo thói quen sờ soạng phía bên cạnh, kết quả sờ soạng gì cả, mới nhớ rằng Bùi Chất đang tạm thời ở bên thư phòng.

Cố Diệp Phi

Quấn chăn quanh lăn một vòng ở giường, suy nghĩ miên man, Ninh Hồi bèn kêu gấu trúc.

“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi xem Bùi Đô phát hiện cái gì ?” Với trực giác của nàng, lời của đang ẩn ý gì đó, ánh mắt cũng giống như gì đó kỳ lạ.

Gấu trúc ở trong hố, ôm gốm nhỏ của trở , ngáp một cái : “Phát hiện cái gì?”

Ninh Hồi nắm tóc của , “Hắn xuyên đến đây ?”

Nàng sẽ xem thành yêu ma quỷ quái trói cột hỏa thiêu thành than chứ??

Thanh Thanh Thảo Nguyên mở to đôi mắt gấu của nó, nửa ngày cũng chớp mắt, trả lời: “Chắc là .

xong dường như cũng cảm thấy khả năng.

Cũng đúng, đây nguyên chủ vô cùng thích Bùi Đô, mỗi ngày đều hận thể ở chung một chỗ với , sự nồng nhiệt và vui sướng đó thể nào là giả .

Nhóc con của nó với nguyên chủ tuy là điểm chung, nhưng mà khác biệt cũng vẫn lớn.

Thanh Đan Thanh Miêu là những cận với Ninh phu nhân, sẽ vô cùng vui sướng và ngạc nhiên với sự đổi của nàng, trong tiềm thức cảm thấy việc tính tình của nàng đổi chính là chuyện , nếu là chuyện , thì cần gì suy nghĩ nhiều nữa.

Bùi Đô thì khác, gấu trúc bừng tỉnh chớp mắt một cái, đầu óc di chuyển hai .

Bùi Đô là ngoài cuộc nên tỉnh táo, tuy rằng khi thành vẫn luôn né tránh, nhưng quen với nguyên chủ, tiếp xúc một hai thì , nhưng tiếp xúc nhiều thì thế nào cũng sẽ cảm thấy thích hợp.

Gấu trúc mới tỉnh táo trong chốc lát cảm thấy chịu nổi, suy nghĩ nhiều như gì chứ, nó lật cơ thể tròn vo của , gối đầu lên gối, lẩm bẩm : “Cho dù thì cũng sợ, chẳng còn con rễ của , con rễ của lợi hại.

” Chỉ khác sợ thôi.

Gấu trúc xong rơi giấc ngủ, Ninh Hồi hừ nhẹ một tiếng, tắt màn hình giường lăn thêm một vòng, tính tới tính lui, suy nghĩ những cái còn bằng ngủ một giấc.

Nàng che miệng ngáp một cái, bao lâu cũng chìm giấc ngủ.

Ngày thứ hai là sinh nhật của Hàn Ý Lan, Ninh Hồi thức dậy sớm một chút so với ngày thường, khi chuẩn xong xuôi bèn đến góc tường quan sát một .

Hôm nay Dạ Dạ Hương mọc chồi non ?

Ai… Vẫn .

Có lẽ Thanh Thanh Thảo Nguyên đoán đúng , cây Dạ Dạ Hương sẽ nảy mầm .

Ninh Hồi thật sự cảm thấy hết sức thất vọng, tâm trạng buồn bực, nhưng nghĩ ngày mốt nàng sẽ đến Tử Huyện, nàng thể một lượng giá trị xanh hóa, nhanh đổi tâm trạng.

Thanh Đan Thanh Miêu mang lễ vật chuẩn xong đến, từ trong phòng , “Thiếu phu nhân, cần , lúc đến đó, cửa hàng hương liệu bên hẳn là đang hết sức náo nhiệt đó.

Ninh Hồi đáp lời, bung chiếc dù giấy mà Xuân Đào đưa đến để che nắng.

Cửa hàng hương liệu của Hàn Ý Lan ăn tồi, những tất cả những hương cao hương liệu đó đều là do nàng dùng phương thức bí truyền để điều chế, sử dụng , công việc ăn cũng hết sức thành công, ngày hôm Ninh phu nhân còn cố ý kêu mua cho bà một chút.

Cửa hàng hương liệu ở thành Tây, nơi là do Tề Thương và Sở Hốt tìm giúp, vị trí địa lý , lượng qua vô cùng lớn, bên cạnh là cửa hàng lụa, đối diện là Đa Bảo Trai tiệm bán đồ trang sức.

Lúc Ninh Hồi qua, Hàn Ý Lan đang cầm bán tính tính tiền cho , hết sức trùng hợp là, ở đối diện, tóc mượt như mây, lông mày lá liễu, mang cẩm y, là Định Vương Phi Lâu Phiến còn thể là ai nữa.

Lâu Phiến cũng thấy Ninh Hồi, nghiêng : “Ôi, đây chẳng là Bùi thiếu phu nhân ?”

Ninh Hồi cũng chào hỏi ả, “Định Vương Phi, thật trùng hợp.

Lâu Phiến nắm hộp sứ đựng hương cao, : “Là hết sức trùng hợp.

Hàn Ý Lan thấy giọng , tay khảy khảy bàn tính, ngẩng đầu : “Biểu tỷ, tới sớm như ?”

Ninh Hồi cũng chuyện với Lâu Phiến, gần Hàn Ý Lan gảy bàn tính, cong môi , “Cũng còn sớm, một canh giờ nữa là đến lúc dùng cơm trưa , chốc lát nữa chúng cùng đến Bách Vị Lâu ?” Thuận đường còn thể mua chút cổ vịt nữa.

Hàn Ý Lan : “Nếu đến Bách Vị Lâu bằng đến viện của , hôm nay là chủ nhân, mời biểu tỷ đến khách.

Ninh Hồi mới cũng chỉ là đưa đề nghị một chút thôi, hôm nay là sinh nhật của nàng , đương nhiên là theo ý nàng , nàng : “Cũng , đúng lúc để xem coi loại hoa của nảy mầm .

Hàn Ý Lan tính toán xong, về phía Lâu Phiến: “Tổng cộng là năm mươi lượng.

Mắt thấy thanh toán xong, nàng cất kỹ bạc, lúc mới với Ninh Hồi chớp chớp mắt, : “Chắc chắn sẽ khiến biểu tỷ thất vọng.

Ninh Hồi ngơ , chợt phát một tiếng hô nhỏ, “Đã mọc ?”

Hàn Ý Lan : “Lát nữa biểu tỷ với tới đó xem thì sẽ .

Thật Lâu Phiến từng chưởng quầy của cửa hàng hương liệu chút quan hệ với phủ Quốc công, thấy xưng hô biểu tỷ biểu cũng chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, đó cũng chỉ bên cạnh các nàng đang trò chuyện với hết sức vui vẻ.

Ả còn đang suy nghĩ đến những chuyện xảy ở trong vương phủ gần đây, đôi mắt xinh đổi, chào hỏi với Ninh Hồi xong liền cửa, với nha ở bên : “Đi thôi, mua đồ xong , cũng nên hồi phủ Thừa tướng để thăm mẫu .''

 

Loading...