CÁI KẾT DÀNH CHO CHỊ DÂU - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-11-15 12:27:59
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Vệ Thuận phi c.h.ế.t ở Kính Họa Các, Tứ Công chúa vẫn còn nhỏ.

Trong ký ức của nàng , dáng vẻ mẫu phi mày liễu như vẽ, nét mặt trắng sáng như nắng mai và giọng nhất thế gian, chỉ cần bà ngâm nga từ khúc bất kỳ thôi cũng là những âm vận khó .

Nghe Trịnh Hoàng hậu gọi một tiếng “Vệ Thuận phi” , nàng mãi cũng khôi phục suy nghĩ, mãi cho tới khi Định Vương bên cạnh động đậy, nàng mới nắm chặt lấy nho váy cạnh , từng bước ngập ngừng theo bước lên .

Ký ức của nàng quả thực rõ ràng, chỉ là những bóng hình mơ hồ.

Thế nhưng mặt đây chẳng khác những nông phụ bận rộn việc đồng áng mà nàng gặp ở Khúc Châu, thậm chí còn khắc khổ hơn những nông phụ nhiều.

Tứ Công chúa chẳng tìm mặt chút điểm tương đồng nào với phi tần trong cung tiểu thư danh gia vọng tộc.

Nàng nhíu mày, “ thể nào” ba chữ như thốt khỏi miệng nhưng dáng vẻ bất ngờ lảo đảo lùi về một bước của trưởng Định Vương chặn .

Ánh mắt của co rút, giữa lông mày như chấn động, cả khuôn mặt một biểu cảm thể ngờ đến.

Trực giác Tứ Công chúa cảm thấy , lời đến bên miệng nàng nuốt ngược trở về, chỉ giữ im lặng.

“Mẫu… mẫu phi?”

Định Vương suýt chút nữa ngã đất, đánh mất vẻ nội liễm và trấn tĩnh thường ngày.

Tứ Công chúa vội tiến lên đỡ , hoảng hốt gọi: “Hoàng ?”

Định Vương gỡ tay nàng , bước lên phía .

Vệ thị kinh ngạc nam tử khí chất phong độ với khuôn mặt mi mày tuấn lãng mặt, tròng mắt bà ẩm ướt, đôi môi mấp máy như gọi tên.

Cố Diệp Phi

Khi cưỡng chế đưa về kinh thành, bà thời khắc sớm muộn cũng sẽ đến nhưng bà ngờ rằng nó tới nhanh như thế.

cứ sững sờ đối diện như trong giây lát, cho đến khi tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ thức tỉnh mới đầu tránh khỏi tầm mắt của .

chẳng còn tư cách gánh vác một tiếng “mẫu phi” nữa , cũng chẳng còn tư cách dùng ánh mắt của mẫu để .

Chiêu Nguyên Đế trở xuống ghế tựa, ngài lạnh lùng quét mắt điện, ánh mắt càng thêm thâm trầm và rét buốt dọa hơn cả sương muối giá băng.

Ngài vẫy tay gọi như còn gì với Vệ thị, Định Vương lập tức lùi sang một bên.

Lúc , tinh thần Định Vương chấn động, rơi trạng thái mà như thấy, mà chẳng lọt tai.

Chiêu Nguyên Đế nhíu mắt: “Thế nào? Còn trẫm đích tới đỡ ngươi ?”

Tứ Công chúa vội vàng kéo tay áo Định Vương, xong câu cũng tạm thu tâm tình, mặt mũi nghiêm cẩn, cụp mắt thu mày cáo tội với Chiêu Nguyên Đế.

Hiện giờ, Chiêu Nguyên Đế vốn cũng chẳng kiên nhẫn mà để ý tới , thấy cung kính cùng Tứ Công chúa tránh qua một bên mới liếc ánh mắt như d.a.o sắc lăng trì Vệ thị đang quỳ điện.

“Vệ thị, giỏi lắm Vệ thị, quả hổ là nữ nhi ngoan mà Lãng Lăng Vệ gia nuôi dưỡng …”

Nụ của ngài lạnh lùng, bàn tay bấu chặt tay cầm của ghế, cạnh tay cầm ghế gồ lên chút đau nhưng ngài cũng chẳng thèm để ý.

Giả c.h.ế.t trốn khỏi cung, vứt nhà bỏ tộc, đùa bỡn tất cả , những hành động của Vệ thị quả quá sức giỏi giang.

Rốt cuộc cũng vẫn là “thứ” Lãng Lăng Vệ thị dồn hết tài lực để bồi dưỡng , chẳng trách việc khiến ghét bỏ chỉ hơn chứ kém nếu so với một nhà , thậm chí còn hơn một bậc.

Lông mày Vệ thị nhướng lên cao, vẫn còn sợ hãi phát run, nhưng khi đối mặt với sự thật bất ngờ bình tĩnh hơn nhiều.

Đến bước , chắc hẳn vị đại nhân họ Bùi tra rõ chuyện, thứ chẳng còn trong khống chế của bà nữa.

Chẳng cần thiết giả ngây giả dại, Vệ Thuận phi vứt bỏ dáng vẻ vô tri vô giác, bà như biến thành một con khác.

quỳ điện, khuôn mặt ở ngõ Đông ăn uống đầy đủ đầy đặn thêm nhiều của bà một cảm xúc, bà điềm tĩnh khấu đầu, trả lời: “Thiếp Vệ thị khấu kiến bệ hạ, Hoàng hậu nương nương.

Bao năm gặp, hai vị vẫn giống như xưa.”

Một vị uy nghiêm thận trọng, một vị đoan trang hào phóng, vẫn giống như nhiều năm về , bọn họ vẫn cao còn bà khấu bái ở .

Chỉ điều bọn họ chăm sóc nên đổi nhiều, chăng cũng chỉ là thêm những nếp nhăn nơi đuôi mắt, còn bà mặt mũi phong sương, tóc mai điểm bạc.

“Ngươi cũng nhận dứt khoát lắm.” Chiêu Nguyên Đế thốt một câu, trong câu của ngài còn hàm ý mỉa mai.

Vệ thị giật nhẹ khóe môi, trả lời: “Việc đến nước , chẳng nhận nhận cũng chẳng còn khác biệt gì nữa ?”

như chẳng khác nào mặc chuyện cho phận.

“Trong lòng ngươi cũng thật hiểu rõ.” Chiêu Nguyên Đế chán ghét nghiêng đầu nhận lấy chung Trương công công dâng đến, ngài gạt nắp chum nhấm một ngụm cũng nhiều lời vô ích, trực tiếp lệnh: “Nếu như , ngươi , c.h.ế.t thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cai-ket-danh-cho-chi-dau/chuong-91.html.]

Vệ thị mặc nhiên thừa nhận, chốc lát hành đại lễ khấu bái, bà gục trán xuống hai mu bàn tay xếp chồng lên , : “Thiếp c.h.ế.t thế nào đều đợi thánh thượng ân điển.”

Thiên gia hoàng quyền nắm quyền sinh sát trong tay, nào thể để khác điều gì.

Bao nhiêu năm , bà sống như thế thực chất cũng chẳng khác c.h.ế.t là bao.

Chiêu Nguyên Đế đặt mạnh chung trong tay xuống án, lạnh lùng : “Ân điển? Cái cốt cách của ngươi hôm nay cũng thật đoan chính.

Năm đó, lúc chuyện chẳng thấy ngươi tỉnh ngộ.”

Ngài nâng cằm: “ Vệ thị, ngươi quên rằng c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở Kính Họa Các từ lâu ? Ngươi cũng hóa thành tro với hàng trăm bức họa .

Lẽ nào đó là kết thúc mà ngươi sớm sắp xếp cho ? Nếu thế, nào còn cần đến trẫm ban ân điển gì cho ngươi?”

Lời của ngài chậm rãi nhưng cả ý tứ trong đó đều khiến lòng sợ hãi.

Định Vương trợn to mắt, quỳ thụp xuống đất: “Phụ hoàng!”

Chiêu Nguyên Đế lạnh lùng: “Thế nào? Lục Giác? Ngươi cầu xin cho nữ nhân ?”

Định Vương đến tận lúc vẫn còn hiểu rõ xảy chuyện gì, mẫu phi c.h.ế.t bỗng chốc sống xuất hiện, phụ hoàng bỗng nhiên nổi giận… tất cả chuyện hề điểm báo khiến chẳng kịp trở tay.

Thấy nét mặt tức giận của phụ hoàng, với kinh nghiệm và lý trí nhiều năm đang cánh cáo hiện giờ nhất đừng hỏi nguyên cớ mà cứ duy trì trầm mặc.

Thế nhưng…

Đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của Chiêu Nguyên Đế cao xuống, Lục Giác cắn chặt đôi môi đến trắng bệch, lên tiếng: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng hãy tha cho bà một mạng.”

Chiêu Nguyên Đế hứng thú nhi tử gần đây bộc lộ sắc sảo, ngài nhấc nắp chung , chậm hỏi: “Ngươi những gì ?”

Lục Giác cụp mí mắt , Chiêu Nguyên Đế tự lên tiếng: “Trẫm chắc là ngươi .”

Nam nhân mặc long bào ghế nhoài , ánh mắt ngài âm trầm, ngài giờ vốn nghiêm khắc uy quyền hiếm biểu cảm như bây giờ: “Vệ thị, ngươi với nhi tử ngoan của ngươi xem rốt cuộc ngươi cái gì?”

Bên tay ngài là tấu chương Bùi Chất dâng lên, nguyên do nội tình đều ghi rõ trong đó, ngài chỉ cần vứt tấu chương cho Lục Giác sẽ rõ ràng ngay rốt cuộc Vệ thị cái gì.

Thế nhưng, ngài cứ như , ngài để cho Vệ thị từng câu, từng chữ cho .

Từ góc độ nào đó mà thì Chiêu Nguyên Đế cũng là tính cách cực đoan, chỉ bởi vì ngài hoàng đế lâu năm, thứ cũng thể tự theo ý nên sớm thu liễm nhiều tính cách .

“Ngươi cho tử tế với nhi tử và nữ nhi của ngươi xem.

Ngươi bất trung với quân phu, bất hiếu với tộc phu, vứt tử bỏ nữ, màng liêm sỉ, điều đến thế nào?”

Vệ thị vùi đầu lâu lên tiếng.

Chẳng cần đến đế vương, ngay cả một bình thường khi đối mặt với việc thế sẽ chẳng thể nhẫn nại.

Chiêu Nguyên Đế nhấc tay ném chung xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên dọa Vệ thị giật b.ắ.n .

Ngài lạnh lùng quát lớn: “Nói!”

Vệ thị bỗng ngẩng đầu, ánh mắt bà trầm đục ánh sáng chằm chằm ngài.

đột nhiên từ từ dậy, trong miệng phát tiếng châm biếm mặc cho những ngân nga trong cổ họng bà vẫn động lòng như .

còn , Chiêu Nguyên Đế lạnh lùng : “Thế nào? Ngươi nổi?”

Vệ thị mỉa mai, cũng chẳng đang chính khác: “Có gì mà thể đây, đều , còn sợ thêm một hai câu ?”

cũng c.h.ế.t còn lo nhiều như thế để gì?

Vệ thị giằng co Chiêu Nguyên Đế.

Bùi Chất chắp tay bên trái xem kịch, đuôi mắt nhếch lên, ngón tay lướt theo đường vân thêu âm thầm chỉnh tà áo.

lúc , Vệ thị lên tiếng.

“Ta cũng chỉ vì cố sống một cho chính bản mà thôi.

Cho dù đến hôm nay lâm bước đường thê lương, cũng hề hối hận vì thoát khỏi hoàng cung .”

cong nhặt mạng che rơi đất, ánh mắt thấp thoáng mạng che dường như thấy chính bản ở môn đình Vệ gia lắng trưởng bối giáo huấn khi xưa.

Vinh hiển của gia tộc, vinh quang của Vệ thị đều đặt lên , bao áp lực cứ đè nặng khiến bà thể thở nổi..

Loading...