ai ngờ Từ Lập Trạch chỉ nhếch môi, nhẹ nhàng : "Không , trầy thì cứ để lo."
Cho đến khi ghế lái, Tô Dương vẫn thấy đầu óc như đang lơ lửng.
"... chỉ mỗi bằng lái thôi nhưng ... thật sự lâu cầm vô-lăng."
Tô Dương cảm thấy một vài lời cô cần . Nhỡ xảy sự cố va chạm gì, cô lo rằng ngay cả bán cũng đủ để đền bù.
Không đúng, thực bản cô cũng còn để đền nữa .
"Thật là mất mặt!" Từ Lập Trạch chỉ cho Tô Dương cách khởi động xe và điều chỉnh , : "Xe tự động chẳng giống như lái xe điện đụng ?"
"Mấy chiếc xe điện đụng tiền tỷ như bao giờ lái qua!" Tô Dương nhịn mà liếc mắt một cái.
Người đàn ông đúng là chuyện thì đau lưng mà, lẽ là ăn no rửng mỡ mà thích chơi trò xa xỉ, lái chiếc xe đắt đỏ như thế để khoe mẽ!
"Giờ thì cô đang lái đó ?" Từ Lập Trạch vỗ nhẹ lên vô lăng. "Đi thôi, Tô tiểu thư, nếu còn chần chừ nữa thì chắc chúng sẽ qua đêm trong bãi đỗ xe mất."
Vài phút , chiếc Bugatti màu bạc brừm lên một tiếng chạy khỏi bãi đỗ xe, lao về phía lối . Tuy nhiên, chiếc siêu xe thấp sàn và đầy tính khí động học Tô Dương lái một cách chậm rãi, y như một con rùa, chân của cô khẽ nhấn chân ga nhưng dám đạp mạnh.
Chiếc Bugatti chạy với tốc độ sáu mươi cây mỗi giờ, hòa dòng xe cộ tấp nập trục đường chính về đêm, trở thành tâm điểm thu hút ánh .
Trong xe, Tô Dương hai tay nắm chặt vô lăng, căng cứng như dây đàn, mắt dán chặt phía , liên tục chuyển đổi giữa chân ga và chân phanh, lái chiếc siêu xe một cách cẩn trọng, chỉn chu.
Từ Lập Trạch bên cạnh lời nào, chỉ tựa đầu cửa xe, một tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần. Điều khiến Tô Dương khá ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ sẽ là kiểu ghế phụ chỉ đạo nhưng hóa im lặng như khí.
Sự im lặng của đàn ông tạo một bầu khí áp lực vô hình, thêm cả mùi rượu thoang thoảng , khiến Tô Dương bỗng những suy nghĩ mơ hồ.
Cô chịu nổi cảm giác gò bó , nhân lúc xe dừng chờ đèn đỏ trong dòng xe đang chậm rãi di chuyển, cô mở miệng hỏi:
"Nếu hôm nay đến lái xe thì sẽ về bằng cách nào?"
"Tìm tài xế lái ." Từ Lập Trạch vẫn nhắm mắt nhưng đáp nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-do-the-than-anh-trang-sang-cua-tu-tong/chuong-56-co-muon-thu-khong.html.]
Tô Dương sang : "Vậy tại …"
"Cô từng về Lộ Viên ?" Anh bỗng mở mắt, cắt ngang lời cô. Ánh sáng từ ngoài cửa xe chiếu , soi rõ gương mặt , cũng chiếu lên mặt cô.
Thấy Tô Dương mơ hồ lắc đầu, Từ Lập Trạch khẽ nhạt: "Là một câu lạc bộ cao cấp, nơi mà chuyện chỉ xoay quanh tình ái, giao dịch bằng tiền bạc, một nơi chỉ để vui chơi qua đường."
Tô Dương há to miệng, "… Anh thích những nơi đó?"
Cô cứ nghĩ đàn ông ai cũng thích những chốn như . Từ Lập Trạch cao giọng đáp: " thấy bẩn."
Đèn đỏ sáng lên, Tô Dương từ từ đạp phanh, ngạc nhiên liếc . Cô ngờ "giữ " như .
Ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô như những viên kim cương nhỏ lấp lánh, liên tưởng đến một chiếc ly pha lê đựng nước ga, đắm trong ánh trăng.
Từ Lập Trạch đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh đưa tay, bất ngờ nắm lấy cằm cô, ép cô nghiêng về phía .
" đang suy nghĩ, là đến lúc chúng nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nhỉ."
Tô Dương cứng đờ.
Ngón tay Từ Lập Trạch dần siết , trong cách gần kề, qua lớp kính, thở nóng hổi của phả lên má cô. Đầu ngón tay vốn lạnh lẽo của lúc như thắp lửa, chạm là bùng cháy.
Không khí xung quanh bỗng chốc tan biến. Tô Dương nín thở, mở to mắt khuôn mặt hảo của Từ Lập Trạch, gương mặt đẽ đến mức như một món đồ xa xỉ, dần dần phóng đại mắt cô.
Giọng đầy mê hoặc vang lên, như một lời nguyền thúc giục cô lao cám dỗ…
"Có thử một chút , Dương Dương?"
________________
Truyện này có thu phí.
Mọi người muốn đọc tiếp thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!
ĐÃ FULL