Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng - Chương 6: Không có chỗ ở

Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:55:51
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dương vốn nghĩ rằng những gì cô trải qua trong nửa ngày nay đủ đặc sắc và đầy kịch tính.

Đầu tiên là cô quyết định “chuyện trọng đại của đời ” với một đàn ông xa lạ chỉ vài phút quen , cùng đàn ông đó trải qua một “cuộc phiêu lưu kinh hoàng trong thang máy”.

Những tình huống như , nếu kể ngoài, chắc ai tin.

Thế nhưng, khi Tô Dương nghĩ rằng ngày hôm nay sắp trôi qua một cách trọn vẹn, cô ngờ một “bất ngờ lớn” khác đang chờ đợi .

“Không cho thuê nữa, là cho thuê nữa?”

Tô Dương ngơ ngác cửa căn hộ cho thuê, bạn cùng phòng đỏ mặt tía tai cãi lý với chủ nhà. Phải một lúc lâu , cô mới hiểu vấn đề.

Chủ nhà là một phụ nữ địa phương năm mươi tuổi. Thấy Tô Dương về, bà đành bất đắc dĩ lặp câu chuyện một nữa.

“…Tô Dương , cô hợp đồng của các cháu đến tháng mới hết hạn, chuyện của cô , cô sẽ bồi thường cho các cháu một tháng tiền vi phạm hợp đồng. thỏa thuận với mua , họ cũng đồng ý đợi các cháu trả nhà xong mới lấy để sửa sang, nhưng ai ngờ họ đột ngột lấy nhà sớm.”

“Cô , cô bán nhà mà báo cho chúng cháu !” Bạn cùng phòng thấy thế liền to tiếng.

Chủ nhà cũng vui, “Đây là nhà của cô, cô bán, cần thông báo cho cháu chứ, cô bé.”

Bạn cùng phòng cứng họng, nhất thời đáp thế nào.

Tô Dương tranh thủ nắm lấy tay bạn, mỉm thuyết phục chủ nhà.

“Cô ơi, cô thế báo , đột ngột bảo chúng cháu chuyển nhà thì chúng cháu cũng khó xử. Cô xem, còn một tháng nữa mới đến hạn trả nhà, cháu với bạn cháu chuẩn gì, chỉ là chuyện tiền vi phạm hợp đồng .”

Thấy chủ nhà vẻ bớt căng thẳng, Tô Dương liền nhân cơ hội thêm, “Cô xem thế , cô cho cháu điện thoại của mua, hoặc cô gọi giúp cháu, cháu sẽ trao đổi với họ, để cô khó xử.”

Chủ nhà suy nghĩ một lúc gật đầu, lấy điện thoại .

Trước khi nhận điện thoại, Tô Dương chuẩn sẵn trong đầu một kế hoạch thuyết phục, nhưng cô ngờ mua căn nhà còn ngang ngược hơn cả chủ nhà. Tô Dương vài câu, mua cứng rắn tuyên bố thể thương lượng, bắt buộc họ chuyển ngay lập tức.

“Thế nào ?” Thấy Tô Dương ủ rũ cúp máy, bạn cùng phòng dù đoán kết quả nhưng vẫn hỏi.

Tô Dương lắc đầu, lịch sự trả điện thoại cho chủ nhà.

Lúc , trời bên ngoài tối hẳn, hành lang trong khu chung cư cũ kĩ cũng tối tăm. Chủ nhà đồng hồ, tiếp tục tranh cãi với hai cô gái trẻ, liền đưa tối hậu thư, yêu cầu họ dọn đồ khỏi nhà ngày mai.

Nhìn theo bóng dáng vội vã xuống cầu thang của chủ nhà, bạn cùng phòng tức giận đến mức dậm chân, “Ai mà như thế chứ, chỉ cho một ngày mà bảo dọn nhà, cô tưởng chút tiền vi phạm hợp đồng đó là đủ chắc!”

Tô Dương cũng ngẩn đó, cô ngờ rằng, thật sự ngày rơi tình cảnh “đường cùng lối thoát” .

Hai lủi thủi về căn hộ thuê, vài chục phút trấn tĩnh, bạn cùng phòng miễn cưỡng chấp nhận thực tế.

thì vấn đề gì, chỉ là dời kế hoạch về quê sớm thôi.” Bạn cùng phòng chỉ căn phòng của , “Đồ đạc của thể đóng gói hết để gửi về nhờ dịch vụ vận chuyển. Nếu kịp trong hai ngày tới, thể ở tạm khách sạn, nhưng chị thì ?”

Tô Dương cũng nghĩ cách nào. Cô yên ghế sô pha, trong đầu liên tục hiện lên nhiều phương án, nhưng tất cả đều cô bác bỏ.

Đóng gói đồ đạc chuyển về nhà họ Tô? Tuyệt đối thể.

Mang theo đống đồ đến ở khách sạn? Cũng tiện lắm.

bạn bè hoặc đồng nghiệp thể cho ở nhờ, nhưng tìm chỗ chứa cả một tủ sách và đống đồ linh tinh của cô thì thực sự khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-do-the-than-anh-trang-sang-cua-tu-tong/chuong-6-khong-co-cho-o.html.]

Thành thật mà , việc dọn nhà với vô việc lặt vặt như , việc nhờ bạn bè giúp đỡ cũng là phương án nhất.

Hơn nữa… cô còn một tình huống đặc biệt.

“Không , cô mau dọn đồ . Mai cô còn đến công ty thực tập để thủ tục nghỉ việc mà, nhiều thời gian .”

Tô Dương lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy bạn cùng phòng việc, bảo cô đừng lo lắng cho .

Khi Từ Lập Trạch nhận cuộc gọi từ Tô Dương, uống cạn ly rượu trong tay.

Điện thoại bên cạnh sáng lên, nheo mắt trong vài giây mới phản ứng, đó lập tức giơ tay ngăn bạn rót thêm rượu.

Bạn ngạc nhiên, huýt sáo trêu chọc, “Tam ca, cuộc vui là do tổ chức, đầu tiên trốn rượu thế ?”

Từ Lập Trạch liếc mắt đối phương, thấy rụt cổ , Từ Lập Trạch mới im lặng cầm lấy điện thoại, kéo ghế lên, bước ngoài ban công.

Bóng đêm yên tĩnh bao phủ bộ ngọn núi, ôm lấy hầm rượu rực sáng ánh đèn, nơi Từ Lập Trạch đang ban công rộng lớn, áo khoác của bay phấp phới trong làn gió núi se lạnh.

Anh nhẹ nhàng "Alo" điện thoại, ngay lập tức thấy một tiếng thở nhẹ đầy e thẹn từ đầu dây bên .

“Làm gì đấy?” Cảm nhận sự hoảng hốt của cô gái nhỏ ở đầu dây bên , Từ Lập Trạch bỗng nhiên bật .

“Không… gì, tưởng… sẽ bắt máy…” Tô Dương ở đầu dây bên lo lắng đến mức còn dùng từ ngữ kính trọng xa lạ khi chuyện với Từ Lập Trạch nữa.

Thực , việc gọi cuộc điện thoại cho Từ Lập Trạch là kết quả của một giờ đồng hồ đấu tranh tư tưởng của Tô Dương. Ngay khoảnh khắc nhấn nút gọi, cô thậm chí cảm thấy dày bắt đầu co thắt.

Khi tiếng chuông “tút… tút…” vang lên, tâm trí của Tô Dương bắt đầu lang thang.

Cô nhớ rằng từ nãy đến giờ vẫn ăn tối, lo lắng liệu Từ Lập Trạch đang bận , thấy cuộc gọi nhưng bắt máy...

Những suy nghĩ đối nghịch ngừng tranh cãi trong đầu Tô Dương, bất chợt, giọng nam trầm thấp vang lên, khiến trái tim cô như nhảy lên tận cuống họng.

“Nói , chuyện gì?”

Nghe tiếng vang vọng phía , Từ Lập Trạch chậm rãi châm một điếu thuốc, giọng vẻ gì là thúc giục.

Tô Dương xếp bằng sàn, dựa thẳng lưng mép giường, hít một thật sâu, với sự nghiêm túc như đang tham gia buổi bảo vệ nghiệp, cô kể bộ sự việc xảy .

Qua điện thoại, Từ Lập Trạch chậm rãi rít một thuốc, lắng một cách hờ hững.

Giọng trong trẻo của cô gái nhỏ thật êm tai, thi thoảng còn pha lẫn chút giọng miền Nam nhẹ nhàng, khiến Từ Lập Trạch liên tưởng đến bát chè trôi nước mà ăn một nửa bàn lúc nãy.

Vừa mềm ngọt.

vài phút, ngay cả Từ Lập Trạch cũng hiểu rõ mục đích của cuộc điện thoại , trong khi cô gái nhỏ vẫn trọng điểm.

“Tô Dương.” Từ Lập Trạch khẽ nhếch môi, hít một thuốc dùng giọng điệu thường ngày của , “Nói trọng tâm.”

“…, chỉ hỏi… thể chuyển đến sớm hơn ?”

Nói xong câu , Tô Dương cảm thấy đôi tai nóng ran.

 

Loading...