Lâu lắm cô mới cái tên , ánh mắt Tân Nguyệt vẫn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Người mặt khác xa với Thịnh Hàng trong ký ức. Mái tóc vàng của đây giờ trở thành kiểu tóc ngắn đen gọn gàng, sự nhiệt huyết và kiêu ngạo vốn cũng biến mất còn dấu vết.
Tân Nguyệt xảy chuyện gì trong tù, khi tù mới như . Rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt chút sức sống nào.
Dù bây giờ trông ôn hòa hơn nhiều, nhưng cô vẫn cảnh giác khi đối diện với kẻ bắt nạt từng g.i.ế.c . Cô lùi , chuẩn thư viện.
Thư viện quẹt thẻ mới , là nơi an .
"Tân Nguyệt, đừng tránh ."
Giọng gần như cầu xin: " chỉ gặp cuối thôi."
Như sợ cô cho cơ hội một câu nào, tiếp tục :
" sống nữa."
Tân Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, đồng tử của cô lập tức giãn .
Cô dừng , nhíu mày, nhưng vẫn gì.
Thịnh Hàng vẻ mặt cô, nhẹ: "Không tin ?"
Như để chứng minh lời , lập tức rút một con d.a.o gọt hoa quả sắc bén trong quần áo .
"Thịnh Hàng!"
Nhìn thấy con dao, Tân Nguyệt vội vàng hét lên, sắc mặt hoảng sợ: "Cậu bình tĩnh một chút, gì thì từ từ !"
"Không gì để hết."
Thịnh Hàng vẫn , nụ như cái cây khô xác xơ: "Chỉ đơn giản là sống nữa, là duy nhất còn nhớ, nên đến đây để gặp ."
"Cậu sẽ luôn nhớ đến chứ, Tân Nguyệt."
Hắn gọi tên cô đầy lưu luyến, xoay cán d.a.o trong tay nửa vòng, chĩa mũi d.a.o nhọn về phía .
"Thịnh Hàng, bình tĩnh !"
Tân Nguyệt mở to mắt, nuốt nước bọt. Cô từ từ bước về phía từng bước một, đồng thời hiệu cho những xung quanh gọi cảnh sát.
"Quả nhiên trở thành bác sĩ khác."
Thịnh Hàng cô, lùi , điên cuồng: "Ngay cả mà cũng cứu ?"
"Muốn!"
Tân Nguyệt hề do dự.
Vẻ mặt Thịnh Hàng cứng đờ, dừng .
Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ mong c.h.ế.t, chỉ cần đừng c.h.ế.t mặt cô, nhưng thấy vẻ mặt vô cùng căng thẳng của cô lúc , cô thật.
Một lúc , .
"Nghe câu khi c.h.ế.t, cũng đáng."
Nói xong, hề chần chừ , cầm d.a.o đ.â.m chính .
Hắn thực sự còn chút h*m m**n sống nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-221.html.]
"Thịnh Hàng!"
Tân Nguyệt lao tới.
Cô đỡ lấy cơ thể sắp ngã của , hét lớn với xung quanh: "Gọi điện cho bệnh viện trường! Nhanh lên..."
Giọng cô đột nhiên trầm xuống, như thể trong nháy mắt mất bộ sức lực.
Xung quanh vang lên tiếng la hét.
Trong tiếng hét hỗn loạn và tiếng ù tai đột ngột vang lên, Tân Nguyệt từ từ cúi đầu, thấy một con d.a.o đẫm m.á.u c*m v** bụng , một đôi tay cũng đẫm m.á.u đang nắm chặt cán dao.
"Tân Nguyệt."
Một giọng yếu ớt vang lên bên tai cô.
" mang theo bất cứ thứ gì."
Giọng run rẩy và nghẹn ngào: " ít nhất cùng ."
"Ít nhất cùng..."
Chưa kịp lặp hết câu, cả hai ngã xuống.
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.
Lần , Tân Nguyệt còn thấy gì nữa, thế giới của cô chỉ còn tiếng ù ù và ánh sáng trắng chợt lóe lên.
Lạnh, lạnh vô cùng.
Cô như rơi một hầm băng, nhiệt độ còn sót trong cơ thể cô ngừng chảy từ miệng vết thương, và lạnh của mùa đông tràn .
Cô như kéo một thế giới hư ảo và rời rạc. Trong vài giây, cô cảm thấy như thể c.h.ế.t , thực sự đến một thế giới xa lạ khác, cho đến khi... Khuôn mặt cô thấy mỗi sáng thức dậy xuất hiện trong tầm mắt cô.
Đó là khuôn mặt cô quen thuộc nhất, nhưng lúc biểu cảm khuôn mặt đó là điều cô bao giờ thấy.
Anh đang sợ hãi, hoảng loạn đến mất bình tĩnh.
Có thứ gì đó rơi xuống.
Lạnh.
Anh .
Cô bao giờ thấy .
Cô luôn nghĩ như sẽ bao giờ .
Hóa cũng sẽ , vì cô.
Dường như những giọt nước mắt rơi xuống kéo cô về thực tại, âm thanh vô cùng ồn ào dần vang lên bên tai, cô cũng thấy giọng của Trần Giang Dã, gọi tên cô hết đến khác, giọng khàn khàn.
Cô với , đừng lo, bệnh viện trường ở ngay bên cạnh, cô sẽ thôi. cơn đau đến muộn đột ngột ập đến lúc , khiến cô hít một lạnh, và theo đó từng cơn đau dữ dội kéo theo mỗi khi cô hít thở.
Ngay cả thở cũng đau c.h.ế.t, nhưng thấy từng giọt nước mắt của rơi xuống ngừng, trái tim cô càng đau hơn.
"Trần Giang Dã."
Cô cố nén đau và : "Đừng ."