Tân Nguyệt quen với những cái ôm ngang bất ngờ của , hai tay vô thức ôm lấy cổ .
Cô thấy sự kiềm chế khuôn mặt , nhịn mà trêu chọc: "Đại thiếu gia Trần cũng lúc gấp gáp ?"
Trần Giang Dã dừng một chút, cúi đầu cô chằm chằm, khóe môi nở một nụ , nhướng mày : "Lấy bằng lái xe, ai mà nóng lòng lái xe, hửm?"
Tân Nguyệt: "..."
Trần Giang Dã ngẩng đầu tiếp tục bước .
Lúc , Tân Nguyệt hỏi : "Sao đầu óc nghĩ đến những thứ bậy bạ thế?"
Trần Giang Dã liếc cô, : "Cái mà bậy bạ? Đợi lát nữa sẽ cho em thế nào là bậy bạ."
Tân Nguyệt: "..."
Cô hối hận vì hỏi câu đó, đáng lẽ lấy một tấm khăn trải bàn từ bàn tiệc để bịt miệng .
Anh bế cô về phòng ngủ, kịp trong bắt đầu hôn cô, cửa cũng đóng bằng chân, nhưng cô thích sạch sẽ, nên vẫn ôm cô tắm .
Khi uống rượu mừng, Tân Nguyệt sang bộ váy đuôi cá ánh trăng, Trần Giang Dã giúp cô cởi váy , treo gọn lên, mới bế cô phòng tắm.
Cô tr*n tr**, còn Trần Giang Dã vẫn mặc bộ vest trắng tinh tươm, tạo nên một cảm giác đối lập khó tả, điều khiến cô chạm nước nóng mà cơ thể nóng bừng, dám .
"Hôm nay em thế ? Anh còn cởi gì mà."
Anh nhận thấy ánh mắt trốn tránh của cô.
Tất nhiên Tân Nguyệt sẽ , mặc vest còn quyến rũ hơn cả khi c** đ*. Cô chỉ khẽ : "Không gì..."
Trần Giang Dã cũng hỏi thêm, việc chính vẫn quan trọng hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô từ trong ngoài, bế cô lên giường.
Tân Nguyệt cứ tưởng rằng hôm nay sẽ vội vã, nhưng .
Đã lên đến giường, nhưng gì cả, chỉ lặng lẽ cô, điều khiến Tân Nguyệt càng chịu nổi, mặt cô đỏ bừng.
"Anh gì..."
"Muốn quen với em."
Tân Nguyệt ngạc nhiên, ngước mắt .
Anh , khóe môi cong lên, đó cúi xuống, dùng chiếc mũi thẳng tắp cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng cố ý hạ thấp xuống.
"Chào em, vợ yêu."
Tân Nguyệt mở to hai mắt.
Mặc dù cô nhiều ép gọi là chồng, nhưng đây là đầu tiên gọi cô là vợ, vẻ tinh tế, cực kỳ tinh tế...
Cô càng đỏ mặt hơn.
Lúc , Trần Giang Dã nâng cằm cô lên, bắt cô , : "Gọi một tiếng “chồng” nào."
Tân Nguyệt c.ắ.n môi, đỏ mặt lẩm bẩm: "Ngày nào cũng mà, còn thấy ít ?"
"Không ít, nhưng đủ."
"Hơn nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-240.html.]
Anh tươi: "Lần là thật, từ giờ chính thức là chồng của em."
"Cho nên..."
Anh cố ý kéo dài âm cuối, khiến cô căng thẳng một lúc lâu mới trọng điểm.
"Ở giường đừng ngại ngùng như thế, gọi “chồng” lớn tiếng chút."
Aaaaaa!
Tân Nguyệt thực sự hối hận vì kéo luôn tấm khăn trải bàn để bịt miệng ! Cô thực sự bịt cái miệng của !
Anh và cúi xuống hôn cô.
Lại là một đêm điên cuồng.
Ngày hôm .
Tân Nguyệt ngủ thẳng đến chiều.
Sau khi tỉnh dậy lúc hai giờ, cô vẫn cử động chút nào. Đến cả đồ ăn cũng gọi mang đến tận phòng, để Trần Giang Dã đút cho cô.
Cô cảm thấy tay mỏi nhừ, cầm bát.
Ăn xong cơm, cô tiếp tục giường, Trần Giang Dã cũng cùng cô.
Hai cùng xem bộ phim [Anh là Rồng] mà năm xưa xem dở.
Khi tình tiết gần đến hồi kết, bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi.
Tân Nguyệt ngoài cửa sổ, mưa nhỏ, nhưng bầu trời vẫn còn ánh nắng.
Đây là trận bóng mây thứ hai bọn họ bắt gặp trong suốt năm năm qua.
Ký ức chợt ùa về cái ngày xưa .
Lúc đó, giữa bọn họ vẫn còn tồn tại một cách tưởng chừng như thể vượt qua nổi, nên cô chỉ đành những giọt mưa lăn xuống từ khóe môi , tự hỏi liệu đó là một nụ hôn .
Còn bây giờ.
Cô thể tự do hôn nồng nhiệt.
Cô cơn mưa bên ngoài cửa sổ, từ từ chớp mắt, mỉm với bên cạnh:
"Trần Giang Dã, em hôn trong mưa."
Trần Giang Dã sững , từ đến nay, luôn là kéo cô ngoài mưa để hôn. Đây là đầu tiên cô chủ động nhắc đến chuyện , nhưng lẽ lý do.
"Được."
Anh bế cô ngoài.
Cơn mưa xối xả khiến khó mở mắt, thì cứ nhắm mắt và chỉ tập trung hôn thôi.
Tân Nguyệt từng hỏi Trần Giang Dã tại thích hôn cô trong mưa, nhưng trong cơn mưa , cô bỗng hiểu .
Đó là một thái độ ——
Dù trời mưa to thế giới sụp đổ, và em vẫn luôn thể hôn say đắm.