Cảm Nắng - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-09-03 07:42:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chắc là Trần Giang Dã về.

"Trần Giang Dã," cô gọi .

Trần Giang Dã thấy cô, chỉ dừng bước khi cô gọi .

Vị đại thiếu gia kiêu căng và lạnh lùng dường như vẫn quen với cách dân vùng núi chuyện bằng cách gào hét, chỉ đó cô mà ý định mở miệng.

"Ngày mai đến gọi lúc tám giờ ?" Tân Nguyệt hỏi.

Trần Giang Dã gật đầu.

Tân Nguyệt cử chỉ OK với , đó tiếp tục cúi đầu bài tập.

Trần Giang Dã rời mắt .

Mặc dù Tân Nguyệt đang cúi đầu bài tập, nhưng khóe mắt cô vẫn thể thấy , cô vẫn đó.

khỏi nhớ những ngày qua, từ khi quen đến nay hơn mười ngày, dường như luôn cô từ một cách xa xa, mang đến cho một cảm giác ——

Anh vẻ thích cô, nhưng nhiều lắm.

cách giữa họ dường như cách xa gần, mà là những ngọn núi thể vượt qua, là những đại dương thể băng qua.

Trong mấy giây suy nghĩ bay xa , một chiếc máy bay giấy bay đến mặt cô.

Không Trần Giang Dã gấp từ lúc nào.

Máy bay giấy một vòng bàn học của cô, đáp xuống sân.

Tân Nguyệt dậy sân nhặt máy bay giấy, đó chữ:

[Hết mì ăn liền ]

Dòng chữ nguệch ngoạc, dấu chấm câu như khi.

Lần Tân Nguyệt trực tiếp hắng giọng đáp , mà câu trả lời lên chiếc máy bay giấy, đó ném cho .

[Tối nay ăn gà, qua đây ?]

Nhìn thấy câu trả lời chiếc máy bay giấy, Trần Giang Dã xoay cây bút trong tay một vòng, tiếp tục lên máy bay:

[Qua].

Một nữa nhận chiếc máy bay giấy ném sang, Tân Nguyệt , vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là cô cảm thấy cách giao tiếp của hai bọn họ đặc biệt, mặc dù theo nghĩa đen, nó chỉ là truyền giấy mà thôi.

việc truyền giấy gì đó, cũng là một việc mang đầy thở của tuổi trẻ và đẽ.

Chỉ là chuyện cần ghi tạc nhật ký.

Bởi vì cô nhất định sẽ bao giờ quên.

*

Nhá nhem tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-45.html.]

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ba quanh một chiếc bàn.

Lần Tân Long còn cảm thấy câu nệ nữa, nhưng vẫn cảm thấy ba chỉ im lặng ăn gượng gạo, bèn ăn tìm chủ đề để chuyện với Trần Giang Dã như .

"Tiểu Dã, cháu bao nhiêu tuổi ?"

Trần Giang Dã: "Mười tám."

Tân Long: "Cháu tròn mười tám tuổi ?"

Trần Giang Dã “Vâng” một tiếng.

Tân Long , cầm đũa chỉ Tân Nguyệt, : "Tân Nguyệt cũng tròn mười tám đấy."

Trần Giang Dã ngẩn , ngước mắt Tân Nguyệt.

"Người thành phố các cháu học từ nhỏ, chắc cháu nghiệp cấp ba đúng ?"

Trần Giang Dã thu hồi tầm mắt: "Chưa ạ, học kỳ là năm cuối."

"Vậy cháu cũng giống Tân Nguyệt, học kỳ Tân Nguyệt cũng học lớp 12."

Tân Long gắp liên tục hai đũa cơm miệng, miệng còn đầy cơm vẫn tiếp tục : "Tân Nguyệt tai nạn giao thông nên lỡ một năm, cháu mười tám tuổi mới học lớp 12?"

Khi Tân Long "tai nạn giao thông", mí mắt Trần Giang Dã giật giật, đó nhíu mày như nhớ một ký ức gì, chỉ là cúi đầu, hàng mi dài và dày che kín mí mắt , khiến thể thấy biểu cảm trong đáy mắt .

Nếu ngừng động tác nhai nuốt, chắc là sẽ ai phát hiện vẻ mặt của .

Tân Nguyệt chú ý đến biểu cảm của , nháy mắt với Tân Long.

Tân Long bắt tín hiệu của Tân Nguyệt, khẽ ho hai tiếng chuẩn đổi chủ đề.

Lúc , Trần Giang Dã mở miệng:

"Cháu cũng từng tai nạn xe lúc mới sáu tuổi."

Giọng của nhiều biến động, cũng mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

"Sáu tuổi?"

Xuất phát từ sự ngạc nhiên, Tân Long thốt lên: "Còn nhỏ thế tai nạn xe ?”

Lời cũng khỏi miệng, ông mới nhận nên hỏi, đó nhận ánh mắt từ Tân Nguyệt, nên vội vàng bổ sung thêm: "Chắc cháu cũng nhớ , sáu tuổi còn nhỏ lắm."

Tân Long nghĩ rằng ông như , sẽ qua loa với ông giống như khi ông hỏi về lý do đến đây, nhưng .

Trần Giang Dã : "Cháu nhớ, ngày đó bố cháu ly hôn, chuẩn dọn ngoài, cháu ôm lấy bà , cho bà , bố cháu bèn gào lên với cháu, cần cháu nữa, sắp nước ngoài tìm tình của bà .’’

“Mẹ cháu cũng giải thích, đầu luôn.”

Cháu chạy ngoài đuổi theo bà , bà lên xe, cháu vẫn đuổi theo, đuổi đến góc đường thì xe đâm."

Anh về quá khứ đó với biểu cảm lạnh lùng, như thể trai vứt bỏ trong câu chuyện xưa , cách chuyện cũng hờ hững, như hề quan tâm, vả cũng giả vờ quan tâm.

Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ thấy tiếng chim chóc líu lo bên ngoài, hòa cùng tiếng gió thổi.

 

Loading...