Dọc đường , Tân Nguyệt vẫn hề nhắm mắt, cả đắm chìm trong giọng hát và giai điệu truyền đến từ tai , cùng tiết tấu nhẹ nhàng, ánh sáng rực rỡ trong mắt cô cũng lóe lên theo.
Âm nhạc thực sự mang niềm vui cho con .
Khi Trần Giang Dã vô tình qua, thấy đôi mắt sáng ngời như sắp nảy một ngôi của cô, trông cô giống chú nai con chạy nhảy tự do núi.
Đây là đầu thấy dáng vẻ của cô, đây ở nơi đáy mắt cô luôn lạnh lùng như ánh trăng, chỉ khi rộ lên mới lóe lên vài ngôi sáng lấp lánh, nhưng bây giờ đôi mắt , mà cũng tỏa sáng như những vì .
Anh khỏi đến ngẩn , cho đến khi Tân Nguyệt cũng lơ đãng qua .
Hai ánh mắt nhẹ nhàng chạm .
Lần , vẫn là Tân Nguyệt dời ánh mắt .
Tân Nguyệt từ khi nào ánh mắt của trở nên nóng bỏng vô cùng, ở cách gần như , cô thậm chí kiên trì nửa giây, đối diện với ánh mắt , trái tim cô lập tức loạn nhịp.
Để che giấu sự bối rối, cô về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
Khóe mắt cô thấy Trần Giang Dã dường như khẽ nhếch môi mỉm , đó cũng ngoài cửa sổ.
Lúc , một câu hát vặn vang lên trong tai :
[Một ngày nào đó sẽ cùng xem cùng một bộ phim, cùng một bài hát.]
Tuy cô và xem cùng một bộ phim, nhưng bọn họ đang cùng một bài hát, cùng một chiếc xe, và cùng một bầu trời.
*
Chín giờ sáng, lượt xuống xe buýt bên ngoài trạm xe.
Khi xe ở núi, gió thổi qua cửa sổ xe khá mát mẻ, nhưng khi lên cao tốc, khí trở nên ngột ngạt nóng, gió thổi mang theo nóng ẩm.
Tân Nguyệt xuống xe với Trần Giang Dã: "Mua đồ xong chúng về nhanh , thể trời sẽ mưa đấy."
Cô nâng vành mũ lên trời, thấy mặt trời, chỉ những đám mây đè xuống thấp, thể thấy những con mối chỉ xuất hiện khi nước lên bay lượn đầy trong khí.
Hai bắt một chiếc xe ba gác siêu thị, nhanh chóng mua đồ xong .
Hiện giờ trong thành phố cho phép chạy xe ba gác gắn bình điện nữa, đây những chiếc xe ba gác loại thể thấy ở khắp nơi, nhưng giờ chỉ còn ít, ngoài trạm xe còn dễ gọi, trong thành phố thì khó gọi hơn, taxi càng hiếm gặp, chỉ vài chiếc đoạn đường ngoài hiệu sách Tân Hoa, nên bọn họ chỉ thể xách đồ bộ về bến xe.
Tân Nguyệt bầu trời ngày càng âm u, một dự cảm lành, cô luôn cảm thấy chắc họ nửa chừng thì trời sẽ mưa.
Trực giác của con gái quả nhiên đáng sợ, bọn họ nửa đường, trời lập tức đổ mưa lộp bộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-52.html.]
Mưa mùa hè thường là những cơn mưa xối xả, nhanh chóng tạo thành những chấm tròn đen mặt đường bê tông, vài giây là ướt đẫm cả mặt đường.
Lá cây bên đường trĩu xuống do chịu nổi sức nặng của những giọt nước.
Lúc , Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đến một ngã tư, nếu bọn họ xông màn mưa, thì chỉ thể trú tạm mái hiên cửa hàng chờ cơn mưa tạnh.
Ven đường bên chỗ nào bán ô, ở gần đây chỉ cửa hàng phụ kiện thời trang bên đường chỗ bọn họ mua mũ hôn mới bán ô.
"Mưa chắc kéo dài lâu , chúng đợi chút ."
“Nếu mưa kéo dài thì ?"
Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái.
"Ừm... Thì chúng chỉ thể dầm mưa một đoạn thôi."
Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, ném túi đồ lớn xuống đất: "Ở đây đợi ."
Nói xong, định bước màn mưa.
"Này!"
Tân Nguyệt vội vàng kéo , "Anh định gì?"
"Còn thể gì?"
Trần Giang Dã đầu cô: "Mua ô."
Tân Nguyệt nghĩ ngợi : "Vậy cùng ."
Trần Giang Dã đột nhiên nở nụ , đôi mắt đen như mực chằm chằm cô chớp mắt.
Tân Nguyệt hiểu như , cho đến khi giọng trầm thấp của cất lên:
"Cô nhất định dầm mưa với ?"
Tân Nguyệt sửng sốt, một lúc mới rời mắt khỏi , cũng buông tay đang nắm cánh tay .
Cô gì, Trần Giang Dã cũng lên tiếng nữa, vẫn cô, nụ môi càng rõ rệt.
Tân Nguyệt chằm chằm thì thấy mất tự nhiên, do dự một lúc mím môi : "Anh ?"