Cảm Nắng - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-09-07 16:31:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cho nên cô định thi Thanh Hoa.”

“Không định.”

Trần Giang Dã chút hiểu: "Vậy Bắc Đại?”

Tân Nguyệt lắc đầu: " thi khoa mắt của Đại học Y Tân Hải, khoa mắt là chuyên ngành hàng đầu của bọn họ, điểm xét tuyển thấp hơn Thanh Hoa là mấy."

Trần Giang Dã nhíu mày: "Bây giờ ba ngày hai bữa thì một bác sĩ tấn công, cô vẫn bác sĩ?"

Tân Nguyệt ngước mắt : "Ngày nào cũng xảy tai nạn giao thông, tại vẫn lái xe?"

". . ."

Trần Giang Dã chặn họng.

Tân Nguyệt nở nụ , đầu tiếp tục nhóm lửa.

chỉ tò mò thôi.”

Trần Giang Dã dừng một chút, tiếp tục : "Vì bác sĩ."

Tân Nguyệt hai chữ "Tò mò", thì vẻ mặt chút hoảng hốt, bởi vì hôm qua mới với cô câu :

"Cô thể tò mò về ."

Bây giờ nhớ , cô vẫn cảm thấy như dòng điện chạy qua .

Đầu óc choáng váng, cô buột miệng một câu: "Anh cũng lúc tò mò về .”

Đợi đến khi cô kịp phản ứng gì thì bên tai truyền đến tiếng trầm thấp của Trần Giang Dã.

" luôn tò mò về cô."

Giọng mang theo ý lười biếng lọt tai khiến hô hấp của Tân Nguyệt ngưng trệ trong phút chốc.

Trong giai đoạn mập mờ, vài lời khiến con tim đập mạnh hơn cả lời tỏ tình.

Đó là một loại xúc động vô cùng kỳ diệu.

"Mì sắp nát ."

Giọng của Trần Giang Dã vang lên, kèm theo nụ còn rõ ràng hơn .

Tân Nguyệt đỏ mặt.

, còn tưởng rằng nhiệt độ mặt là do nóng từ ngọn lửa mặt.

Cô càng , bên cạnh đang gương mặt dần đỏ lên của cô, khóe miệng cũng từng chút nhếch lên theo.

Vì cô dám .

Nếu cô liếc một cái thôi, khuôn mặt chắc chắn sẽ càng đỏ hơn.

Khóe miệng lộ nụ trêu chọc, thật sự quá trêu .

Mì trong nồi cô vớt từng đũa một, bình thường nhiều lắm thì bốn năm đũa là thể vớt hết mì , nhưng Tân Nguyệt vớt chừng mười mới xong.

Lúc cô mới chậm chạp nhận mặt nóng lên là vì , chờ nhiệt độ giảm xuống mới đầu .

"Mì của ."

Cô đưa bát đựng bốn lượng mì cho .

“Cám ơn.”

“Trả ân tình cho , cần cám ơn.”

Trần Giang Dã cô: "Nhất định rạch ròi như ?”

Tân Nguyệt lời nào, yên lặng ôm bát bàn ăn mì.

Trần Giang Dã một tiếng, theo.

Ngồi xuống ăn vài gắp mì, Trần Giang Dã phá như thể chỉ lơ đãng hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa hai : "Vậy rốt cuộc tại bác sĩ, cô vẫn ."

Tân Nguyệt cố chấp lý do, bác sĩ là nghề nghiệp thiêng liêng mà nhiều hướng tới, cũng nghề nghiệp gì quá kỳ lạ cần một lý do đặc biệt, cho dù cô từng mù lòa, lẽ cô vẫn trở thành một bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-75.html.]

Cô do dự một lúc, kể cho chuyện đây từng mù.

"Sau vụ tai nạn ô tô, mù hai tháng, nếu may mắn gặp một bác sĩ giỏi, khả năng bây giờ ."

Khi hai chữ " mù", tốc độ ăn mì của Trần Giang Dã chợt chậm , lông mày lập tức nhíu .

“Cho nên cô một bác sĩ khoa mắt? "Anh trầm giọng hỏi.

“Ừ.”

Trần Giang Dã hỏi thêm nữa, cúi đầu tăng tốc độ ăn mì.

Anh đột nhiên im lặng khiến Tân Nguyệt cảm thấy chút kỳ lạ, nghi hoặc vài . Anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày nhíu chặt, tốc độ ăn mì c*̃ng nhanh bất thường, một bát mì một lạng rưỡi chẳng bao lâu gần hết.

Tân Nguyệt để ăn xong cô ăn, nên cũng tăng tốc độ ăn mì.

Cuối cùng, hai ăn hết bát mì cùng một lúc một cách thần kỳ, đồng thời ngẩng đầu lên cùng một lúc.

Tân Nguyệt ngẩn .

Mà trong khoảnh khắc cô còn đang ngơ ngác, Trần Giang Dã giơ bát lên, đó hất cằm, như hiệu cô cũng cầm bát lên.

“Để gì?”

“Coi như đây là rượu.”

Trần Giang Dã nghiêng đầu: "Chúc cô trở thành bác sĩ khoa mắt hàng đầu."

Tân Nguyệt sửng sốt, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc.

Ngôn từ sức mạnh, đặc biệt khi sử dụng một cách bất ngờ.

Hầu hết thời gian, Trần Giang Dã luôn mang đến cho cảm giác rằng nỗi nhớ kỳ vọng nào đối với thế giới , như thể cuộc sống mà mong , cũng lý tưởng, chỉ sống tạm bợ mà thôi.

Cho nên, những lời từ miệng một cảm giác nóng bỏng khó hiểu.

Như thể... Anh cũng tìm phương hướng và lý tưởng của trong hoang mạc.

Tân Nguyệt lờ sự nóng bừng nơi mí mắt, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp.

Cũng lý do - -

Người cô thích, cô hy vọng điều sẽ đến với .

“Vậy cũng chúc …”

Cô nâng bát lên, nhưng nên gì tiếp theo.

Bất đắc dĩ, cô chỉ thể hỏi : " nên chúc điều gì đây?”

Câu hỏi dường như cũng khó Trần Giang Dã, thậm chí khiến ngẩn trong chốc lát.

“Chúc …”

Sau một lúc lâu, khẽ hé môi, ánh mắt vững vàng dừng cô.

“Chúc như mong .”

Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm, đáy mắt vốn luôn u ám của như đang cháy bừng, cực nóng, vô cùng nóng bỏng.

Tân Nguyệt thấy bóng dáng của chính phản chiếu trong đôi mắt của .

Trái tim cô bắt đầu co thắt .

Trực giác cho cô - -

Mong của , dường như liên quan đến cô.

cô hy vọng đây chỉ là cô tự đa tình.

Tuy nhiên, dù liên quan đến cô , cô vẫn hy vọng như mong . Người như đáng thứ ao ước.

Cô hít một thật sâu, chiếc cổ xinh duỗi thẳng.

Cô đối diện với ánh mắt của , trốn tránh nữa, như một tín đồ thành kính cầu nguyện thần linh, chúc :

“Chúc như mong .”

 

Loading...