Cảm Nắng - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-09-08 05:07:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Trần Giang Dã chuẩn châm điếu thứ hai, Phó Thời Việt ngăn : "Tối hôm qua hút nhiều, giọng khàn đến mức , đừng hút nữa."

Phó Thời Việt rút điếu thuốc trong tay bỏ hộp: "Đưa ngoài dạo , từng đến ngôi làng núi nào đúng nghĩa như cả."

“Ừ.”

" , hôm qua mua bánh mì , tối hôm qua chỉ ăn một ít đồ ăn vặt, sắp c.h.ế.t đói ."

“Có mua.”

Trần Giang Dã trở về phòng lấy bánh mì, ném cho .

Phó Thời Việt nhận lấy: "Cậu ăn ?”

ăn .”

“Ăn ở nhà Tân Nguyệt?”

Trần Giang Dã phủ nhận, ừ một tiếng.

“Cậu và cô … Thôi bỏ .”

Phó Thời Việt cuối cùng quyết định hỏi nữa.

“Đi thôi.”

Hai dạo một vòng, lúc trở về đúng lúc gặp Kiều Ngữ bước từ nhà Tân Nguyệt.

“Kiều Ngữ.”

Phó Thời Việt gọi cô , “Cậu về thu dọn hành lý , lát nữa chúng ."

Kiều Ngữ ngờ nhanh như , biểu cảm ngạc nhiên, nhưng cô gì, chỉ Trần Giang Dã một cái, đó xoay trở về thu dọn đồ đạc.

Lúc hơn tám giờ, Trần Giang Dã và Phó Thời Việt lên đánh thức hai con sâu rượu dậy.

"Anh Dã, thế thì cũng tàn nhẫn quá đấy, mới ngủ một đêm mà đuổi bọn ."

Từ Minh Húc vẫn .

"Các cứ ở đây ngây ngô thêm ngày nữa, con nó đột tử mất."

Trần Giang Dã như , Từ Minh Húc mới chú ý tới quầng thâm mắt : "Tối qua ngủ ngon ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-77.html.]

“Không ngủ ngon, là ngủ.”

Từ Minh Húc còn trông ngây thơ hỏi : "Vì ngủ?”

Trần Giang Dã: "Hai các con nó ngáy to hơn cả máy cày, mà ngủ ?"

Từ Minh Húc ngượng ngùng sờ mũi : " còn đỡ, nhưng tên Lưu Duệ ngủ ngáy to lắm, tối hôm qua uống nhiều rượu như mà vẫn thấy tiếng ngáy."

Một hộp t.h.u.ố.c lá lập tức bay tới, theo là tiếng mắng chửi của Lưu Duệ: " con nó cũng thấy ngáy đấy!"

“Cậu láo!”

“Cậu mới láo!”

Phó Thời Việt cắt ngang lời mắng chửi của bọn họ: "Các thể nhanh lên , Kiều Ngữ đang đợi ở ."

Hai tạm thời đình chiến, tự mặc quần áo , nhưng Từ Minh Húc vẫn thao tác chậm chạp, rõ ràng .

Nhà họ Từ và nhà họ Trần thiết với mấy đời nay, và Trần Giang Dã hàng xóm với hơn mười năm, và thể quen những ngày thiếu vắng Trần Giang Dã, cho dù môi trường sống ở đây khá gian khổ.

Không chỉ vì thói quen, Từ Minh Húc vẫn luôn ỷ Trần Giang Dã. Cậu là chuyện giữ mồm giữ miệng, nếu Trần Giang Dã chỗ dựa, đánh mấy trăm .

Từ lầu xuống sân, dọc đường , Từ Minh Húc vắt hết óc để Trần Giang Dã giữ bọn họ ở thêm vài ngày nữa, ngay cả lúc súc miệng đánh răng cũng quên lẩm bẩm vài câu.

“Hay là thế , bọn đến huyện Bồ tìm khách sạn, buổi sáng lái xe đến thị trấn, bọn đến thị trấn đón , buổi tối đưa về."

Tuy nhiên, một câu dài như chỉ đổi lấy một câu từ Trần Giang Dã: "Câm miệng và súc miệng ."

Cuối cùng, vẫn Lưu Duệ cứng rắn kéo lên xe.

Tín hiệu núi , Trần Giang Dã sợ bọn họ nhầm đường, chạy xe máy phía dẫn đường cho bọn họ rời khỏi núi.

Hôm nay trời đầy mây, xe máy cũng mát mẻ, Trần Giang Dã vốn chỉ định đưa bọn họ đến thị trấn, nhưng khi nghĩ vẫn quyết định mời bọn họ đến huyện Bồ ăn bữa cơm.

Anh dẫn bọn họ đến quán ăn mà Tân Nguyệt dẫn tới đây.

Quán vẻ cũ kỹ, nhưng mùi vị thật sự ngon.

Ban đầu Từ Minh Húc còn nghĩ, thành phố còn đưa bọn họ đến một nơi rách nát như ăn cơm, nhưng đối phương là Dã yêu quý của , vẫn nhịn phàn nàn, kết quả khi thức ăn mang lên, ăn ngon hơn bất kỳ ai.

“Đệt, quán ăn trông cũ kỹ thế mà mùi vị ngon ghê luôn á!”

Nói xong, nghĩ đến điều gì đó, he he hai tiếng, nháy mắt hiệu, với Trần Giang Dã, "Anh Dã, chỗ chắc chắn tự tìm đúng ?"

Trần Giang Dã liếc một cái, gì.

Loading...