Cảm Nắng - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-09-09 05:38:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay tuy trời đầy mây, nhiệt độ cao, nhưng lửa trong bếp cháy lên, trong nhà vẫn nóng. Tân Long ngừng lau mồ hôi, Tân Nguyệt cũng lấy tay quạt gió cho .

"Tiểu Dã, cháu ngoài chơi điện thoại chờ , trong nóng quá." Tân Long lau mồ hôi, với Trần Giang Dã.

"Xem chú nấu ăn thú vị, cháu cũng thuận tiện học một chút."

Tân Long và Tân Nguyệt đồng thời ngẩng đầu , vẻ mặt ngạc nhiên.

Tân Long thốt lên: "Mấy đứa con nhà giàu như cháu học nấu ăn gì, chú mà tiền thì ngày nào chú cũng quán ăn hết."

Trần Giang Dã chỉ gì.

Nấu xong là sáu giờ rưỡi.

Tân Long vội đánh bài, ăn xong một chén cơm lập tức .

“Chú đây, Tiểu Dã, cháu cứ ăn từ từ.”

Ông , trong phòng chỉ còn Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.

Vừa đến mùa hè là Tân Nguyệt khẩu vị, ăn xong nửa bát thì bỏ. Lúc , Trần Giang Dã lấy thêm một chén cơm lớn đầy.

Tuy Tân Nguyệt giận , nhưng cũng đến mức bỏ ăn một , bèn thúc giục : "Ăn nhanh lên."

Nghe giọng chút vui của cô, Trần Giang Dã ngẩng đầu về phía cô, chẳng những tăng tốc độ ăn cơm mà còn đặt bát xuống.

.”

Anh nheo mắt , thể ngửa , " chỉ một câu cô thuần khiết, cô giận đến bây giờ."

“Làm ? Chẳng lẽ cô thuần khiết?”

Trần Giang Dã chuyện thật khó , Tân Nguyệt một nữa chọc giận, trừng to mắt, lớn tiếng mắng : "Trần Giang Dã, bệnh !"

Không ngờ Trần Giang Dã thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Tân Nguyệt cảm thấy quả thực thể lý: "Anh thật sự bệnh đó."

bệnh.”

Đôi mắt bình tĩnh Tân Nguyệt, đồng tử đen láy như biển sâu thể giấu kín thứ, ngay cả giọng cũng trầm lặng như dòng chảy ngầm đáy biển:

“Sắp điên .”

Tân Nguyệt sững sờ.

từng thấy như , giống như một nỗi bất lực thể vượt qua chiếm lấy sâu.

Cô còn tưởng rằng, tùy ý một chút kiêng dè như sẽ lúc hiện thực vây khốn, nhưng hóa ... Anh cũng chuyện thể ?

Nhìn đôi mắt đó, tim cô chợt đau nhói.

, đó là cảm xúc mang tên thương hại.

Mà cô từng qua một câu như thế :

“Thích một đáng sợ, thích mà còn thương hại một mới đáng sợ.”

Khi bạn bắt đầu thương hại thích, bạn sẽ thể nào thoát .

Tân Nguyệt cúi đầu, bàn tay đặt mặt bàn dần dần siết chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-82.html.]

Một lát , cô lên, cúi đầu lạnh lùng : "Sắp điên cũng đừng phát điên với ."

Nói xong, cô dậy về phòng.

Dưới bóng đèn kiểu cũ mờ nhạt, chỉ còn một m*nh tr*n Giang Dã.

Anh lặng lẽ cạnh bàn, ánh đèn kéo dài bóng dáng của .

Bữa ăn mặt vẫn bốc nóng, mùi thơm lan tỏa bốn phía, nhưng ăn , nhưng , phép lãng phí.

Anh bưng bát lên, vẫn kiên quyết nuốt xuống, đó dậy dọn dẹp mặt bàn, rửa chén, rửa nồi, lau bếp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thứ, một lúc ở lối dẫn phòng Tân Nguyệt, cuối cùng im lặng rời .

Đêm yên tĩnh.

Tân Nguyệt thấy tiếng bước chân rời , từ phòng bếp đến sân, từ sân biến mất tiếng đóng cửa.

Sau đó, còn thấy bất kỳ âm thanh nào về nữa.

Tân Nguyệt ngơ ngác bàn học trong phòng ngủ, ánh mắt trống rỗng.

tại thứ thành như , thời gian của cô và chỉ còn đến một tháng, cô nên quý trọng nó mới đúng.

Tân Nguyệt nặng nề nhắm mắt , trong lòng chút khổ sở.

Không qua bao lâu, cô mở mắt, hít sâu một , vẻ mặt ảm đạm cầm bút trong ống bút lên, mở vở bài tập , chuẩn .

Trước mỗi cảm thấy sắp nhấn chìm bởi cảm xúc tiêu cực, cô sẽ bài tập để dời sự chú ý, hầu hết đa thời điểm đều hiệu quả. Từ vụ tai nạn xe cộ, dù chịu bao nhiêu tổn thương, chỉ cần dời sự chú ý một chút cô đều thể nhanh chóng nhận , điều chỉnh cảm xúc, nhưng lúc đây vẻ nữa.

Cô cầm bút đề bài lâu vẫn một chữ nào, giữa chừng còn sang nhà bên cạnh, nhưng thấy ánh đèn sáng lên, khi Trần Giang Dã rời , .

Ngay khi cô chuẩn thử tập trung nữa, chỉ một tiếng "Cụp" khe khẽ, căn phòng đột nhiên chìm trong bóng tối, chỉ còn chiếc đèn bàn đang sáng.

Mất điện .

Đây là mất điện đầu tiên trong năm nay.

Tân Nguyệt thấy đèn bàn cũng sắp hết pin, cầm bàn đèn tìm nến, nhưng lục khắp nhà cũng tìm , đèn pin trong nhà cũng hết pin, chỉ còn cách tiệm tạp hóa trong làng mua nến.

Cô thở dài, cầm đèn bàn ngoài.

Tiệm tạp hóa cách nhà cô xa, lúc mua nến xong trở về, đèn bàn trong tay cô cũng sắp hết pin.

Khi đèn bàn gần cạn pin, đèn sẽ đột nhiên tối một chút.

Khi ánh đèn đột nhiên tối , tim Tân Nguyệt nhảy lên một cái.

Bởi vì từng mất thị lực nên cô sợ bóng tối. Ở ngôi làng cũ trong núi sâu , nhà nào cũng cách xa , cho dù bình thường mỗi nhà đều sáng đèn thì đường vẫn tối om, thêm đó là những ngôi mộ rải rác khắp nơi bên đường...

Người ở nông thôn cơ bản đều theo chủ nghĩa duy vật, đa đều tin rằng đời ma.

Ban ngày Tân Nguyệt sợ mộ, thậm chí thường xuyên leo lên mộ hái mơ, nhưng đến tối, dù thấy mộ nhưng cô cũng rùng , đến lúc thấy tiếng gió thổi cỏ lay mộ.

Người một khi xui xẻo, sợ gì gặp nấy.

Ngay khi cô qua phần mồ mả tổ tiên, đột nhiên tiếng bước chân vang lên phía .

Trong nháy mắt, da đầu cô bỗng nhiên tê dại.

Cô tự nhủ chắc chắn cũng là ngoài mua nến, cần hoảng hốt, bình tĩnh, nhưng thể nhịn run rẩy, càng dám đầu , chỉ thể cố gắng bước nhanh về nhà.

 

Loading...