Tiếp theo, cô còn nhắc nhở : "Cho nên mang theo nhiều q**n l*t, mặc một vứt ? Anh vẫn trả lời .”
“Mẹ kiếp!”
Trần Giang Dã thầm mắng một tiếng, há hốc miệng, trong lúc nhất thời trả lời cũng , mà trả lời cũng xong.
“Chứ cô nghĩ , chẳng lẽ còn thể là ông đây q**n l*t?”
Cuối cùng vẫn là trả lời, bởi vì khi khiếp sợ, mới nhận cũng gì khiếp sợ cả, Tân Nguyệt vẫn luôn những câu gây sốc.
Lý do ban đầu khiến bắt đầu cuốn cũng chính là cách hành xử theo lẽ thường của cô.
Cô khiến cảm thấy thú vị, nhưng cảm thấy đó là sự mới lạ nhất thời.
Lúc , Tân Nguyệt hỏi: " vẫn luôn tò mò, giàu như các đều như ?"
Cô thật sự tò mò, chứ để chế giễu . Có lẽ nhiều trong gia đình bình thường cũng thắc mắc về giàu.
Đáng tiếc giàu cũng thể trả lời câu hỏi của cô.
" con nó khác mặc q**n l*t dùng một ."
Rất lý.
Tân Nguyệt sờ cằm: "Vậy ở nhà thì ? Có mặc q**n l*t dùng một ?”
Đôi mắt đen nhánh của Trần Giang Dã chằm chằm cô chớp mắt, đè nén ánh lửa u ám trong mắt, khi đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng, nắm chặt mặt cô, kéo gần .
"Cô tò mò về giàu ?"
Anh nghiến răng nghiến lợi: "Có đưa cô đến Thượng Hải để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ?"
Giá trị nhan sắc của hai khi cạnh vốn thu hút một trăm phần trăm sự chú ý, giờ còn diễn cảnh như trong phim thần tượng thì càng bắt mắt, tỷ lệ đầu lên đến hai trăm phần trăm.
Trần Giang Dã để ý ánh mắt của khác, chỉ hung hăng chằm chằm mắt.
Tân Nguyệt chơi quá lửa, bóp miệng như miệng cá vàng mới vội vàng : "Vậy thì cần ."
Cô đẩy , chỉ cửa hàng nội y bên cạnh: " mua q**n l*t, chờ ."
Nói xong, cô nhanh chóng rời .
Trần Giang Dã tại chỗ, ánh mắt đen láy vẫn chằm chằm cô, như xuất phát từ sự trả thù, cũng quang minh chính đại tò mò q**n l*t của cô.
Tân Nguyệt ở bên trong bắt ánh mắt của , nhăn mũi , xoay đưa lưng về phía mới chọn q**n l*t, đáng tiếc lúc nhân viên phục vụ đóng gói cho cô, Trần Giang Dã vẫn thấy.
Nhìn mấy chiếc q**n l*t , Trần Giang Dã “À” một tiếng.
Đừng một mặt vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lưng mặc q**n l*t dâu tây màu hồng nhạt.
Tân Nguyệt lộ, cầm túi màu đục bước ngoài.
Cô ngửa đầu trời: "Chắc là còn sớm nữa, ăn cơm thôi, mời ."
“Anh ăn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nang/chuong-89.html.]
Vẻ mặt Trần Giang Dã chút đổi, trả lời: "Tùy.”
“Anh đấy.”
“Ừ.”
“Vậy theo .”
Tân Nguyệt đưa đến một quán ăn bình dân tên là "Ma Lạt Quán".
Món ăn bình dân nổi tiếng là cay và tê.
Trần Giang Dã lạnh lùng liếc Tân Nguyệt một cái: "Tân Nguyệt, cô cố ý đúng ?”
Trong những thành phố tiếng sợ ăn cay nhất, Thượng Hải đầu danh sách đó.
Tuy Trần Giang Dã sợ ăn cay lắm, nhưng cũng thể ăn quá cay.
Tân Nguyệt gật đầu, thoải mái thừa nhận: "Ừ, ai bảo tùy."
Trần Giang Dã chọc lưỡi má: "Cô còn về ?”
Tân Nguyệt bĩu môi, cô co dãn , đó lập tức nở nụ , với : "Đùa thôi, đưa tới quán bên cạnh cơ, quán lẩu khô* ngon lắm."
[*] Lẩu khô: Hay còn gọi là ẩm thực khô nồi là một trong những phương pháp nấu nướng của ẩm thực Tứ Xuyên và nguồn gốc từ thành phố Miên Dương, tỉnh Tứ Xuyên .
Tân Nguyệt nhiều bạn học trong lớp đến quán ăn, cô bạn bè nên bao giờ hẹn ai đến đây ăn cả, thật cô ăn thử.
Hương vị của lẩu khô ở quán quả thật ngon, mặc dù vẫn chút cay, Trần Giang Dã cũng ăn ít, hai ăn sạch một nồi suất ba .
Ăn xong Tân Nguyệt trả tiền.
"Ông chủ, của cháu hết bao nhiêu tiền ạ?"
"Bàn trả ."
Tân Nguyệt ngạc nhiên đầu Trần Giang Dã: "Anh trả lúc nào?”
Rõ ràng giữa chừng ngoài hút thuốc.
Trần Giang Dã cô như kẻ ngốc: "Trên bàn mã."
Tân Nguyệt:...
“Bao nhiêu tiền, trả cho ." Tân Nguyệt móc tiền trong túi .
Trần Giang Dã: " cần mấy đồng tiền của cô?”
"Anh cần là chuyện của , trả là chuyện của , nợ ."
Nghe cô câu cuối cùng, một tiếng bật từ cổ họng của Trần Giang Dã.
Anh đút tay túi về phía cô, cúi đầu bình tĩnh cô, gằn từng chữ với cô như cô rõ:
“ cô nợ .”