Cẩm Nguyệt Như Ca - 101
Cập nhật lúc: 2024-12-17 13:03:53
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong phòng trong chốc lát đọng thành băng.
Vốn nên là hình ảnh đỏ mặt tim đập, mắt đến, còn một tia mập mờ, chỉ thấu quẫn bách cùng nguy hiểm.
Hòa Yến nhanh chóng hồn, , sự “sợ hãi khẩn trương” đặc biệt của thiếu niên Trình Lý Tố rút hết, lộ ý như thường, : “Gọi cũng , đô đốc cao hứng là .”
“Con gái của giáo úy Thành Môn Hòa Tuy, đến đầu quân.” Hắn như chằm chằm mắt Hòa Yến: “Lá gan của Hòa đại tiểu thư lớn.”
Người … Hòa Yến tâm tư động, ngay cả tên Hòa Tuy cũng , hiển nhiên là đang âm thầm điều tra , cũng là bởi vì lộ nhân bánh. Từ Sóc Kinh đến đây cho dù roi thúc ngựa đưa bồ câu truyền thư cũng hơn một tháng, Tiêu Tiển sớm bắt đầu hoài nghi nàng? Đây là vì ?
Thiếu niên : “Không nghĩ tới đô đốc chú ý như , thật sự hổ thẹn.”
Trên mặt Hòa Yến nửa phần kinh hoảng, tuy là bất ngờ, cũng chỉ là chợt lóe mà qua. Mặc dù đến bây giờ, đẩy quần áo , vạch trần phận, đổi là nữ tử bình thường, đại khái là hổ và giận dữ chịu nổi. Người thì , một bộ dáng hề để ý, so với nam tử còn lớn hơn, lẽ chính là như thế, từ kinh thành đến Lương Châu, ở Lương Châu vệ ngây lâu như , một nào phát hiện phận nữ nhi của nàng.
Khi Tiêu Tiển nhận mật thư từ Sóc Kinh truyền đến, quả thực khó thể tin. Giáo úy cửa thành đích xác một đứa con của Hòa Yến, chỉ là con gái, con trai. Hắn còn một đứa con trai nhỏ tên là Hòa Vân Sinh, nửa năm con gái của Hòa Yến tặc nhân hại trong thuyền sông Xuân Lai, chìm trong sông, đến nay c.h.ế.t thấy xác. Tính theo thời gian, chính là ngày Hòa Yến đầu quân.
một nữ tử ngoài nhập ngũ, thể kiên trì một hai ngày phát hiện, hơn nửa năm đều bình yên vô sự, hoặc là chung quanh đều là mù, hoặc là ngụy trang quá . Tiêu Tiển cũng mù, suy nghĩ kỹ một chút, trong nháy mắt ở chung Hòa Yến, liền cảm giác thật sự che giấu vô cùng .
Thanh tú suy nhược, dáng nhỏ gầy, nhưng liên hệ nàng với nữ tử. Nguyên nhân là do nữ tử bình thường nào ai câu nệ tiểu tiết như , huống chi thủ của nàng là một hai trong Lương Châu vệ.
“Đến Lương Châu vệ cái gì?”
Đầu óc Hòa Yến nhanh chóng chuyển động, đáp: “Trong phạm vi ở Sóc Kinh, bắt chỉ đường chết, cùng đường mới đến đầu quân.”
“Chuyện gì?”
Người đến bây giờ vẫn tin nàng, rõ ràng cái gì cũng điều tra rõ ràng. Hòa Yến thở dài: “Có một công tử nhà giàu mơ ước vẻ của , bắt lên thuyền chiếm lấy vợ, khéo lúc thích khách đến, lấy mạng . Một ở thuyền nhưng miệng rõ, chừng bên ngoài còn tưởng rằng và thích khách là cùng một phe. Rơi đường cùng, chỉ thể đầu quân.”
Lời nửa thật nửa giả, Hòa Yến thành khẩn. Tiêu Tiển nghiền ngẫm nàng: “Ngấp nghé mỹ mạo của ngươi?”
Hòa Yến: “…”
Đây là ý gì, khinh thường nàng ? Hòa Yến tự soi gương, khuôn mặt Hòa đại tiểu thư , tuyệt đối xưng là xinh động lòng .
“Dù ai cũng ánh mắt cao như đô đốc.” Nàng ngoài nhưng trong .
Tiêu Tiển gật đầu: “Thì là thế.”
Lời của Hòa Yến nửa thật nửa giả, Tiêu Tiển khó gạt, cũng nghĩ tới dễ dàng tin tưởng như , ngờ tiếp tục những lời .
“Ngươi xuất hành đêm khuya là vì chuyện gì?” Ánh mắt đảo qua Hòa Yến, mùi m.á.u tanh khó thể che giấu. Đem đệm giường nhuộm thành một khối màu đỏ nhạt.
Người hóa còn thương, cho dù như thế, cũng bất kỳ thương tiếc nào, nên chất vấn thì chất vấn, hiện tại bàn tay nắm cổ nàng cũng dời , trong mắt Tiêu Tiển, nam nhân nữ nhân đại khái gì khác biệt.
“Ta g.i.ế.c thị vệ trấn Viên Bảo.” Nàng .
Một lát , Tiêu Tiển nhướng mày: “Vì ?”
“Mấy ngày nay Đô đốc ở trong phủ, Viên Bảo Trấn luôn tới gặp , luôn cảm thấy hoài nghi . Sau đó lén bọn họ chuyện.” Dừng một chút, Hòa Yến mới tiếp tục : “Hình như bọn họ lệnh của một tên là Từ tướng tới lấy tính mạng ngươi. Chuyện yến cũng là bọn họ chuẩn .”
“Ngươi Từ tướng?” Tiêu Tiển ngước mắt nàng, con ngươi như thu thủy hiện lên cảm xúc khác thường.
Hòa Yến nhún vai: “ , ngươi thể nghĩ xem nào đắc tội với Từ tướng . Tối nay lạnh tỉnh, khi tỉnh các ngươi đều ở đây, cửa sổ mở , lúc đóng cửa sổ phát hiện xẹt qua, đó cố ý dẫn tới thiên viện bỏ hoang của Tôn phủ, chính là thị vệ của trấn Viên Bảo.”
“Hắn lợi dụng để ràng buộc ngươi, đại để con tin .” Hòa Yến lắc đầu: “ cũng là Trình Lý Tố thật, đô đốc cũng sẽ vì mà thúc thủ chịu trói, nếu đô đốc vì tuyệt hậu hoạn dứt khoát một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t thì bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng thể rơi tay , cùng khổ chiến một phen, rốt cục g.i.ế.c c.h.ế.t .” Hòa Yến hiệu : "Biến thành bộ dáng hiện tại.”
Mặc dù nàng nhẹ nhõm, rốt cuộc là thương, sắc mặt dễ , khí lực cũng bắt đầu xói mòn.
“Có thể g.i.ế.c thị vệ trấn Viên Bảo còn sống, ngươi bản lĩnh.”
“Ta cũng cho rằng như ” Hòa Yến miễn cưỡng : “Vậy Đô Đốc, hiện tại tư cách Cửu Kỳ Doanh chứ?”
Nàng thật sự hề che giấu khát vọng tiến Cửu Kỳ doanh.
“Ngươi cho rằng thể Cửu Kỳ doanh?” Tiêu Tiển hỏi ngược .
“Đương nhiên, hơn nữa ngươi trừ họa lớn tâm phúc, đô đốc, ngươi dù cũng nên thưởng cho .”
Tiêu Tiển giận mà , buông tay Hòa Yến , rũ mắt nàng, trào phúng : “Ngày mai đưa ngươi về Sóc Kinh, chính là phần thưởng của đối với ngươi.”
“Không !” Hòa Yến thẳng , động như , liền dính vết thương, nhất thời đau “Híz-khà” một tiếng. Nàng : “Ta thể trở về Sóc Kinh! Ta trở Sóc Kinh, nhà Phạm gia sẽ bỏ qua cho . Đô đốc, ngài nhẫn tâm để một oan tù ?”
“Nhẫn tâm.”
Hòa Yến: “… Chàng thể như !”
“Ngươi tư cách điều kiện với .”
Hòa Yến nhiều như , cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chỉ sợ thêm nữa cũng chịu nổi. Vết thương còn kịp xử lý, nàng : “Ngươi sẽ hối hận.”
“Vì hối hận?”
“Ta ngươi đưa về Sóc Kinh thì cần che giấu phận. Người khác đều trong Lương Châu vệ một nữ tử tới, đều đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy .” Hòa Yến mỉm : “Ta chỉ thể cho bọn họ, và Đô đốc quan hệ tầm thường.”
Tiêu Tiển , thờ ơ : “Sao bình thường?”
“Không bình thường thì bình thường… Ta một tấc eo Đô Đốc nốt ruồi son.”
Lời , trong phòng lập tức yên tĩnh , chỉ tiếng sấm nhỏ ngoài cửa sổ, cùng với mưa thu rơi xuống đất đá.
Tiêu Tiển chậm rãi đầu nàng, sắc mặt dữ tợn dần đậm.
Thiếu niên bộ dáng vô , khóe miệng nở nụ , khuôn mặt tái nhợt : “Lúc khi ngươi tắm rửa… Ta nha, nhãn lực cũng tệ lắm, liếc mắt một cái là thấy . Muốn trách thì trách chúng đốc tư thái mê , ngay nốt ruồi son eo cũng đủ, khiến khó quên.”
Trong thiên hạ còn nữ tử như ? Tiêu Tiển thể tưởng tượng nổi, nhưng thấy Hòa Yến xong câu đó, dường như thật sự chống đỡ nổi, đầu nghiêng một cái, ngất .
Tiêu Tiển: “…”
Ngoài cửa vang lên giọng của Phi Nô: “Thiếu gia.”
Tiêu Tiển : “Vào .” Tiện tay kéo đệm giường xuống ném lên Hòa Yến, phủ nàng lên.
Phi Nô , cũng về phía Hòa Yến, chỉ : “Ở thiên viện Tôn Phủ tìm t.h.i t.h.ể thị vệ bên cạnh trấn Viên Bảo, c.h.ế.t bởi tiêu hoa mai của chính .”
Tiêu Tiển : “Biết .” Nói như thế, Hòa Yến dối về chuyện .
Mùi m.á.u tanh trong phòng lớn đến mức thể xem nhẹ, Phi Nô do dự một chút, mới hỏi: “Thiếu gia, Hòa Yến thương?”
Khi phận Hòa Yến là nữ tử, Phi Nô cũng kinh ngạc. Ngoại trừ dáng và tướng mạo, Hòa Yến từ đầu đến chân thật sự chỗ nào giống nữ tử. mà chính nữ tử g.i.ế.c thị vệ bên cạnh trấn Viên Bảo, thị vệ thủ cực , lợi hại nhất là giỏi về dùng độc.
“Bị thương nhẹ.”
“Thiếu gia hiện tại định xử lý nàng như thế nào?” Phi Nô hỏi.
Tiêu Tiển dừng một chút, : “Ngươi bây giờ ngoài tìm y nữ tới.”
Phi Nô kinh ngạc, ý tứ lời của Tiêu Tiển là cứu Hòa Yến.
“Thiếu gia xác định nàng của Từ tướng?”
“Xem giống.” Tiêu Tiển : “Từ Kính Phủ khinh thường nữ nhân, phàm là việc quan trọng, nhất định sẽ để nữ tử tham gia. Trong mật thư Sóc Kinh đưa tới, Hòa gia và Từ Kính Phủ cũng lui tới. mà, ông trầm ngâm một chút: "Vẫn cẩn thận là hơn.”
Phi Nô gật đầu: “Thuộc hạ tìm y nữ ngay.”
Phi Nô rời khỏi, Tiêu Tiển nghiêng , về phía Hòa Yến giường.
Không giống như là của Từ Kính Phủ, nghĩa là hề điểm nghi ngờ. Một cô nương mười sáu tuổi, sinh ở nhà giáo úy ở cửa thành, cho dù là tập võ từ nhỏ, cũng đến mức trác tuyệt như thế, của Lương Châu vệ thể địch . Người bình thường thể tâm chí như , trộn trong quân doanh. Phải rằng nhà nam nhi còn chịu khổ, nàng thấy phàn nàn. Nếu chỉ vì chuyện Phạm Thành mà đầu quân, khỏi chút gượng ép.
Huống chi nàng còn tâm tâm niệm niệm Cửu Kỳ doanh.
Mưa rơi liên tục, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, lúc trở về thấy vết thương chồng chất, nhất là vết đao lưng, sâu dài, từ đầu đến cuối nàng kêu đau, ngay cả thể lực mắt chống đỡ hết nổi ngất , khóe môi cũng vểnh lên, bộ dáng như thiếu niên vô .
Trên đời còn nữ tử như . Vừa lợi hại, đáng giận. Vừa giảo hoạt, vô sỉ.
Tiêu Tiển đóng cửa sổ , xoay rời .
…
Lúc Hòa Yến tỉnh , trời sáng.
Cô ngủ giường, quần áo đổi. Hòa Yến dậy, theo bản năng vén áo trong lên, thấy bên hông quấn vải trắng, vết thương giao thủ với Đinh Nhất đêm qua băng bó xong.
Cẩn thận nhớ , liền nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua. Nàng nhớ lúc đối chọi gay gắt với Tiêu Tiển, lấy nốt ruồi son eo Tiêu Tiển để áp chế đối phương, Tiếu Tiển tức giận, đó nàng xảy chuyện gì, hẳn là té xỉu. mắt… nàng sờ lên đầu, búi tóc vẫn còn, xiêm y cũng là y phục của nam tử, chuyện nàng là nữ tử, còn khác .
Đây là vì nàng tạm thời giữ bí mật?
Hòa Yến trong lòng thở phào nhẹ nhõm, về phía bên cạnh, cũng bóng dáng Phi Nô cùng Tiêu Tiển.
Chẳng lẽ hai phận của nàng , dứt khoát bỏ mặc nàng ở Tôn phủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/101.html.]
Hòa Yến xuống giường, khẽ động, từ trong lòng ùng ục lăn một cái bình nhỏ cổ dài, mở nắp bình , bên trong là một ít dược màu đen. Bên giường còn tờ giấy, bên : tỉnh uống thuốc.
Chữ sắc bén mạnh mẽ, vô cùng xinh , Hòa Yến liếc mắt liền nhận đây là chữ của Tiêu Tiển. Năm đó ở Hiền Xương quán, Tiêu Tiển cũng nổi bật, ngay cả văn chương cũng treo ở cửa học quán, cung khai xem, chữ ấn tượng sâu, nàng lúc đó vụng trộm lấy mấy phần còn bắt chước, nhưng bởi vì cảm giác thật sự Tiêu Tiển liền buông tha.
Tiếu nhị công tử để tờ giấy nàng uống thuốc, chắc là tương đối bình thản, tạm thời hẳn là việc gì xảy .
Hòa Yến nghĩ thầm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đánh giá từ xuống một phen. Nếu bảo vệ phận nữ tử của vạch trần, hạ nhân Tôn phủ tự nhiên thể dùng, những xiêm y là ai cho nàng? Là ai băng bó giúp nàng? Tiêu Tiển tất nhiên thể nào, đó chính là Phi Nô?
Tuy rằng nàng tòng quân nhiều năm, đối với chuyện da thịt đến cùng coi trọng bằng nữ nhi gia bình thường, nhưng nhớ tới vẫn còn chút tự nhiên.
Phảng phất như chiếm tiện nghi.
Chỉ là hiện tại nghĩ những thứ cũng vô dụng, cũng lòng . Nàng liền xuống giường xỏ giày, mở cửa ngoài xem.
Vừa khỏi cửa, Hòa Yến liền cảm thấy gì đó đúng.
Bởi vì chuyện thích khách trong yến của Tôn gia, ngày thường đám hạ nhân Tôn phủ thể tiếp cận phòng ở của bọn Hòa Yến, nhưng xa xa vẫn nha quét dọn, nhưng hôm nay một ai. Từ xa , giống như cả tòa Tôn phủ trống rỗng .
Tiêu Tiển mặc kệ nàng, bộ Tôn phủ đều trống rỗng, chuyện gì xảy ? Chẳng lẽ xảy ? Hòa Yến hiểu , suy nghĩ một chút, quyết định ngoài. Đợi nàng qua gian phòng ở, rẽ qua vườn hoa, chính viện, thấy nhiều binh sĩ mặc giáp đỏ vây quanh chính đường, bọn nha xổm thành mấy hàng, cha con Tôn Tường Phúc vây ở giữa, Viên Bảo Trấn ở một bên, giằng co với Tiêu Tiển.
Nàng chỉ ngủ một giấc, đánh ? Hòa Yến trầm tư, đối diện với ánh mắt của Tiêu Tiển. Ánh mắt lạnh lẽo, khỏi cho Hòa Yến nhớ tới chuyện đêm qua, nhất thời hổ hiểu, nghĩ nghĩ, liền kiên trì, dùng giọng vui vẻ chỉ thuộc về Trình Lý Tố kêu một tiếng: “Cữu cữu!”
Không khí giương cung bạt kiếm nhất thời tiếng “cữu cữu” của tạm thời cắt đứt. Ánh mắt đều hướng về nàng.
Ánh mắt Viên Bảo Trấn lấp lóe: “Trình công tử, ngươi thấy ?”
Hòa Yến lúc mới nhớ buộc vải, nhưng bây giờ Đinh Nhất chết, cô Tiêu Tiển vạch trần phận nữ tử. Xem cuối cùng Tiêu Tiển cũng tìm hành thích , giờ phút chính là thời cơ tính sổ, cô là một nhân vật nhỏ, mù thường, lay động đại cục.
Hòa Yến gãi gãi đầu, bối rối trả lời: “Thật ? Hình như là, quả thật thể thấy , quả thật là ông trời phù hộ.”
Lời dối khỏi quá qua loa, nhưng mắt tự nhiên cũng ai dám chất vấn nàng.
Viên Bảo Trấn mơ hồ ý thức cái gì, hỏi: “Trình công tử từng thấy thị vệ của ?”
“Chưa từng.” Hòa Yến : “Chẳng lẽ thị vệ của Viên ngự sử thấy?”
Cô tủm tỉm, khiến khó thể tìm kiếm tâm tư, trong lòng Viên Bảo Trấn bất an. Đêm qua khi Đinh Nhất rời khỏi, mãi cho đến sáng sớm hôm nay cũng trở về, nhất định là xảy chuyện. Trước đó Đinh Nhất từng tranh chấp với Đinh Nhất, Đinh Nhất bắt cóc Trình Lý Tố dùng để áp chế Tiêu Tiển, nhưng Viên Bảo Trấn cảm thấy hiện tại thời cơ . Bọn họ vui mà tan, nhưng Đinh Nhất dù thật sự lệnh là như trái với , gì . Nếu đêm qua lén lút ngoài, nhất định là vì Trình Lý Tố.
Hiện tại Trình Lý Tố đang yên lành ở chỗ , thậm chí ngay cả con mắt cũng gì khác thường, Đinh Nhất biến mất thấy , trong lòng Viên Bảo Trấn trầm xuống, chỉ sợ cảm thấy . Mà Tiêu Tiển sáng sớm cho vây quanh Tôn Phủ, càng cho bất an.
Người việc, thật sự phi thường lý thể phỏng đoán.
Không thấy Viên Bảo Trấn trả lời, Hòa Yến cũng vội, sang bên cạnh Tiêu Tiển, đầu tiên là nịnh nọt với Tiêu Tiển, đó thấp giọng hỏi Phi Nô bên cạnh: “Phi Nô đại ca, đây là hát cái gì ?”
Phi Nô khuôn mặt tươi của Hòa Yến Như Thường, đối với sự bình tĩnh bình tĩnh của Hòa Yến đánh giá cao một bậc. Đêm qua trải qua chuyện lớn như , rõ ràng phận vạch trần, nàng vẫn thể tiếp tục như chuyện gì xảy , khiến bội phục.
Phi Nô còn trả lời, đầu Tôn Tường Phúc mở miệng. Sắc mặt khó coi đến chết, miễn cưỡng vẫn tươi : “Đô đốc, ngài là ý gì? Tôn phủ chúng chỗ nào chu đáo chọc giận Đô đốc?”
Tôn Lăng bên cạnh Tôn Tường Phúc, ánh mắt chằm chằm Tiêu Tiển khó nén hận ý, gì, nhưng cũng thể bình tĩnh .
“ ” Viên Bảo Trấn vuốt râu trầm ngâm : “Đô đốc, ngài đây là đánh binh từ tới? Bệ hạ hiện giờ nghiêm cấm tư truân binh mã, ngài nếu thật sự bất mãn Tôn tri huyện, cũng thể dùng phương thức để trút giận”
Hòa Yến nhướng mày, lời tru tâm, một cho Tiêu Tiển hai tội danh. Một đóng quân riêng, một công báo tư thù, thật lợi hại.
Tiêu Tiển , cong môi : “Viên ngự sử quá lo lắng, đây là binh lính mượn từ quận Hạ Lăng. Tội tư truân binh mã, bản soái đảm đương nổi. Nói mệnh quan triều đình, Viên ngự sử thể gánh vác ?”
Binh lính quận Hạ Lăng? Viên Bảo Trấn cứng đờ , điều thể? Binh sĩ áo đỏ cầm đầu ôm quyền : “Mỗ phụng mệnh quận Thạch quận thủ quận Hạ Lăng, đặc biệt đến giúp đô đốc ngự sử điều tra vụ án Tri huyện Lương Châu mưu hại quan quyến.”
Mưu hại quan quyến? Tôn Tường Phúc xong, theo bản năng kêu oan, chỉ hô hào: “Đô đốc oan uổng! Thích khách trong phủ thật sự liên quan gì đến ! Ta chuyện gì xảy , ngài, ngài thể oan oan lung tung! Hơn nữa hiện tại mắt tiểu công tử cũng thấy , ngài cũng thể vì tức giận mà bắt lung tung! Hạ quan oan uổng, hạ quan oan uổng mà!”
Hắn tên là thảm thiết, tê tâm liệt phế, Tiêu Tiển chỉ là : “Ai quan quyến là chỉ Trình Lý Tố?”
Không Trình Lý Tố ? Tất cả , bao gồm Hòa Yến đều sửng sốt một chút.
lúc , từ ngoài viện truyền tới thanh âm thanh thúy của một nữ tử: “Ta mới là mưu hại !”
Chỉ thấy bên ngoài viện hai tới, một chính là thị vệ Xích Ô của Tiêu Tiển, một khác là một tiểu cô nương mặc váy ngắn màu ấm, búi một đôi tóc dài, mắt ngọc mày ngài, lượn lờ đáng yêu, Tống Đào Đào thì là ai.
Tống Đào Đào sự bảo vệ của Xích Ô đến đầu của Tiêu Tiển, mắng Tôn Tường Phúc và Tôn Lăng: “Ta chính là đích nữ của Phó Đô Ti phủ nội thị tỉnh, các ngươi cũng dám bắt đường, nếu đường gặp Tiếu Nhị công tử và Trình thiếu gia cứu giúp, còn sẽ rơi xuống kết cục gì. Người của Vạn Hoa Các đều của Tiếu Nhị công tử bắt, nhân chứng vật chứng đều còn, xem các ngươi lúc chống chế như thế nào. Chờ trở Sóc Kinh, liền đem việc cho cha , tất cả các ngươi đều chờ c.h.ế.t !”
Tiểu cô nương vẻ ngọt ngào, chuyện khí thế. Nghĩ đến cũng là hận độc Tôn Lăng, nếu Tôn Lăng, nàng cũng sẽ lưu lạc đến Vạn Hoa Các, ăn nhiều đau khổ, đầu ngón tay suýt nữa kẹp đứt. Nói cách khác, nếu đêm đó Hòa Yến ngẫu nhiên gặp cứu nàng , tiểu cô nương mắt, chỉ sợ Tôn Lăng chà đạp.
Phụ tử Tôn Tường Phúc mặt vàng như đất.
Chuyện mưu hại quan quyến, nếu là Tiêu Tiển và Trình Lý Tố, bọn họ còn thể giãy dụa một chút, dù tất cả thích khách đều chết, bất kỳ chứng cớ nào thể chứng minh liên quan đến bọn họ. ai Tiêu Tiển thiên phong, tìm đến một tiểu cô nương như . Ai thể nghĩ đến, Tôn Lăng bắt tới cô nương , là con gái của quan kinh thành?
mấy năm nay, Tôn Lăng chuyện ác như ? Trong những cô nương bắt đến Tôn phủ, đến từ trời nam biển bắc, cũng những con gái nhà giàu hoặc là nhà quan gia cành vàng lá ngọc. Chỉ là đến Lương Châu, liền như châm biển rộng, rốt cuộc còn đường . Nơi cha con Tôn Tường Phúc một tay che trời nhiều năm như , sớm trầm trầm thấy ánh mặt trời. Là con gái nhà nghèo là thiên kim cẩm y ngọc thực, một khi đến nơi , bất kỳ khác biệt gì.
Hòa Yến chằm chằm bóng lưng Tiêu Tiển, nhịn vỗ tay cho .
Mấy ngày nay, Tiếu nhị công tử thần long thấy đầu thấy đuôi, hóa là gây sự với chuyện . Lúc nàng còn tưởng rằng đón Tống Đào Đào là để bảo vệ Tống Đào Đào, nhưng bây giờ xem cũng hẳn là . Dù nếu Tiêu Tiển mang theo Tống Đào Đào ở bên , ở Tôn phủ, cho dù Tôn Lăng nhận , cũng dám cái gì. Hắn đưa Tống Đào Đào , là vì để cho cha con Tôn gia hoài nghi, chuyện , cho tới bây giờ, Tống Đào Đào xuất hiện, liền trở thành một cây rơm rạ quan trọng nhất định tội Tôn Tường Phúc.
“Đây…đây là hiểu lầm, đô đốc, thuộc hạ giải thích…” Tôn Tường Phúc đá Tôn Lăng, Tôn Lăng đá quỳ xuống, Tôn Tường Phúc mắng: “Bất hiếu tử, ngươi chọc cái sọt lớn thế thì bây giờ? Tự xin đô đốc.”
“Tôn tri huyện quỳ nhầm .” Tiêu Tiển thờ ơ : “Ta là Giám sát Ngự Sử.” Ông về phía Viên Bảo Trấn, chậm rãi : “Viên Ngự Sử đến Lương Châu nhiều ngày, ngay cả kiện cáo ở đây cũng rõ ràng lắm, ngươi chỉ là một tội tròn trách nhiệm, đến lúc đó, chỉ sợ lão sư của ngươi cũng cứu ngươi.”
Viên Bảo Trấn tức giận đến mức hộc máu, về phía Tiêu Tiển. Đô đốc trẻ tuổi khóe môi mỉm , ánh mắt thản nhiên, trong đó bao hàm ác ý phô thiên cái địa.
Hắn hướng về phía , mà là hướng về phía Tôn Tường Phúc. điều thực càng ác liệt hơn, bởi vì lão sư Từ Kính Phủ của , tuyệt đối cục diện mắt , cái gì gọi là trộm gà còn mất nắm gạo, đây là một nắm gạo, là đem kho lúa của đều dời trống.
Đinh Nhất mất tích, một , ứng phó với Tiêu Tiển hùng hổ dọa ?
Tống Đào Đào khí thế hùng hổ nhà họ Tôn, Hòa Yến như điều suy nghĩ, chỉ là một Tống Đào Đào, lẽ thể trị tội Tôn Lăng, nhưng Tôn Tường Phúc hẳn, bên bảo vệ, Tôn Tường Phúc cũng là đường sống.
Tiêu Tiển tay, sẽ lưu cho một đường sống ? Hòa Yến cũng cho rằng như .
“Đô đốc, ngài cũng chúng giải thích , hạ quan thật sự oan uổng!” Tôn Tường Phúc cũng gào thảm thiết với Tôn Lăng.
Việc liên quan đến , Viên Bảo Trấn khó khăn mở miệng: “Đô đốc, lẽ trong đó thật sự hiểu lầm gì đó.”
Tiêu Tiển tựa tiếu phi tiếu theo dõi , một lúc lâu gật đầu : “Đi thiên viện.”
Đi thiên viện? Đi thiên viện gì?
Hai cha con Tôn Tường Phúc , sắc mặt nhất thời đại biến, gần như ngất xỉu.
Binh sĩ giáp đỏ áp giải cha con Tôn Tường Phúc, cũng dẫn những còn tới thiên viện. Đêm qua một trận mưa, bụi đất sân nước mưa cọ rửa sạch sẽ, vốn là hình ảnh yên tĩnh tĩnh mịch u ám, sinh hoang vắng thê thảm.
Hòa Yến nghiêng đầu căn phòng bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến bàn chỗ đó bàn đầy tượng phật, bất giác lạnh lẽo.
Thế nhưng, Tiêu Tiển dẫn bọn tới nơi gì?
Viên Bảo Trấn cũng hiểu: “Đô đốc …”
“Đào ba thước đất, cho Viên đại ngự sử chúng xem thử, đất cái gì.” Mặc dù ông đang , nhưng vẻ mặt hờ hững, giọng điệu hết sức bình tĩnh, phân phó binh sĩ: “Đào.”
Các binh sĩ tuân lệnh, tìm kiếm trong Tôn phủ cuốc lưỡi hái, đào xuống đất.
Phụ tử Tôn Tường Phúc thấy tình cảnh , dường như kiên trì nổi nữa, hai chân mềm nhũn, xụi lơ mặt đất, mặt xám như tro tàn.
Tống Đào Đào nhỏ giọng hỏi Hòa Yến: “Dưới đất cái gì ?”
Tượng Phật đầy phòng, cửa dán phù chú, cỏ dại mọc um tùm trong hoang viện, Hòa Yến thần sắc nghiêm túc, đại khái đoán . Nàng gì, thật sự như thế nào.
Giây lát , : “Đô đốc, nơi phát hiện!”
Là một t.h.i t.h.ể nữ bọc trong chiếu, vóc cực nhỏ, thoạt thậm chí còn bằng Đào Đào, quần áo mặc mục nát, lộ xương cốt trắng hếu, cũng lúc là phấn điêu ngọc trác như thế nào, đáng thương đáng yêu như thế nào.
“Tiếp tục.” Tiêu Tiển .
Không bao lâu, : “Nơi một bộ thi thể!”
Cũng là một t.h.i t.h.ể nữ, tóc dài, chắc là mới c.h.ế.t lâu, mơ hồ thể thấy nét mặt phong tình, phong thái động lòng khi còn sống.
Bộ thứ ba, bộ thứ tư, bộ thứ năm…
Càng về , ai chuyện, chỉ tiếng đào đất yên lặng. Trong khí yên tĩnh như chết. Khó thể tưởng tượng đất của thiên viện chứa đựng nhiều t.h.i t.h.ể như . Khắp sân đều là c.h.ế.t phủ vải trắng, thậm chí chỗ để đặt, chỉ thể chồng lên .
Dưới đất thiên viện hoang vắng, mai táng vô hồng nhan khô cốt, lẽ bán hoa nữ ôn nhu ngại ngùng, cũng phụ nhân phong tình vạn chủng, ở chỗ , vô luận bần phú, cao thấp quý tiện, hết thảy hóa thành bùn lầy, chồng chất thành một tòa núi thây đổi như .
Những cô nương đều Tôn Lăng bắt tới để chiếm lấy, đó ức h.i.ế.p sát hại. Các nàng khi còn sống gặp đại họa, khi c.h.ế.t cũng an bình, ác nhân chột , vô phù chú tượng Phật chất đống, trấn áp các nàng, nguyền rủa các nàng.
Đèn Trường Minh luôn luôn lay động, đối với cuộc đời của những cô nương , như đêm dài vĩnh hằng, còn ánh sáng.
Hòa Yến hít sâu một .
Cha con Tôn Tường Phúc tạo nghiệt, trời đóng, đất tái. Thần giận vứt bỏ, c.h.ế.t thừa.