Cẩm Nguyệt Như Ca - 96
Cập nhật lúc: 2024-11-20 13:03:57
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đêm, cổng lớn của Tôn phủ một hàng quan binh đang , dùng quan binh canh giữ cửa lớn nhà , vốn hợp tình lý. Chỉ là hiện giờ Tôn Tường Phúc như chim sợ cành cong, cỏ cây đều là binh lính, cũng lo nhiều như . Tất cả hạ nhân trong phủ đều kiểm tra từng cái một, tạm thời phát hiện điểm đáng ngờ.
Đô đốc Hữu quân Tiếu Dĩnh và Giám Sát Ngự Sử Viên Bảo Trấn đều ở trong phủ. Hai vị sự bình tĩnh, Ám Lưu cũng Tôn Tường Phúc nhận . Hắn trong phòng than thở, Tôn Lăng từ trong miệng hạ nhân chân tướng sự việc, : “Cha, cha vẫn còn phiền não vì chuyện ?”
Tôn Tường phúc khí chỗ phát : “Nếu ngươi nhiều chuyện, đón những nữ nhân về phủ, thể những chuyện !”
“Cha, là đem các nàng đón về trong phủ dùng, cho ngươi cầm chiêu đãi khách nhân.” Tôn Lăng cho phép, trợn mắt : “Hiện tại phiền toái, thể trách ? Những nữ nhân cũng thật là vô dụng, ám sát, chỉ một thành công, cứ như công chịu chết, cũng tiện nghi cho ai?”
Lời còn dứt, Tôn Lăng Tôn Tường Phúc nhào tới che miệng, Tôn Tường Phúc xung quanh, mắng: “Ngươi sống nữa, loại lời !”
“Con sai.” Tôn Lăng tiến sát tới gần , thấp giọng mở miệng: “Cha, cha cũng thích Tiêu Tiển ?”
Tôn Tường Phúc gì, đây là vấn đề thích ? So với việc thích Tiêu Tiển , tựa hồ càng lo lắng Tiêu Tiển thích ?
“Ta giữa vị Tiếu đô đốc cùng Viên đại nhân tựa hồ ân oán, hai bọn họ đấu pháp, ngươi chỉ cần núi xem hổ đấu là . Viên đại nhân cũng , hòa hòa khí, ngươi ngại âm thầm tương trợ, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu mà.” Tôn Lăng : “Nếu cuối cùng thật sự xảy vấn đề gì, ngươi diệt trừ Tiêu Tiển, cùng Viên đại nhân kết giao tình, chẳng là nhất cử lưỡng tiện?”
Hắn tự nhận đạo lý, thình lình Tôn Tường Phúc tát một cái lên đầu, Tôn Tường Phúc mắng: “Nào đơn giản như ngươi ? Hôm nay ngươi thấy, Tiêu Tiển …” Hắn nghĩ tới cái gì, trong mắt chợt lóe lên sợ hãi: "Không dễ đối phó.”
…
Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, trấn Viên Bảo bàn, vẻ mặt âm tình bất định. Thị vệ dung mạo bình thường ở phía , ánh mắt cũng lấp lóe.
“Tiêu Tiển nổi lên lòng nghi ngờ với .” Một lát , Viên Bảo Trấn mới : “Chuyện hôm nay thành, chỉ sợ cơ hội.”
“Sao nghi ngờ ngươi?” Thị vệ, đàn ông tên Đinh Nhất .
“Ta .” Nghĩ đến chuyện xảy trong thư phòng Tôn Tường Phúc, Viên Bảo Trấn liền tức giận chỗ phát tiết. Tiêu Tiển hoài nghi trắng trợn, ngữ khí cuồng ngạo, trả lời như thế nào. Hắn tới Lương Châu Thành, bao giờ gặp Tiêu Tiển, vô luận như thế nào, Tiếu Tiển cũng nên hoài nghi đến đầu .
“Còn nữa, Trình Lý Tố thể mù?” Viên Bảo Trấn nhíu mày : “Đây cũng là an bài ?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Chưa từng qua.”
Hoài nghi cũng vô dụng, hiện giờ thích khách đều chết, một sống cũng , ngay cả trong bụng đầy nghi vấn cũng thể trả lời.
“Trình Lý Tố chút kỳ quái.” Đinh Nhất mở miệng : “Hôm nay nếu lên tiếng ngăn cản, lẽ Tiêu Tiển uống rượu độc.”
Hắn nhắc nhở, Viên Bảo Trấn nhớ tới. Hôm nay yến, lúc Tiêu Tiển nâng chén rượu, một tiếng “Đừng uống” của Trình Lý Tố đột ngột vang dội, khiến cho các thích khách sớm động thủ. Nếu lên tiếng ngăn cản… mắt cũng cục diện tiến thối lưỡng nan như thế.
“Hắn trong rượu độc…” Viên Bảo Trấn lẩm bẩm , một lát , y vuốt ve ngọn đèn dầu bàn, : “Nếu bây giờ bọn Tiêu Tiển ở ngay trong phủ, cũng chính là cơ hội của chúng . Ngày mai thử Trình Lý Tố một , nếu thiếu niên thật sự mù, lẽ thể lợi dụng ràng buộc Tiêu Tiển, đường cong cứu quốc.”
…
Hòa Yến cũng ở những địa phương thấy , dòng nước ngầm bắt đầu khởi động. Giờ phút , nàng đang ở trong phòng, cùng Phi Nô cố gắng tranh luận.
Sau khi ánh mắt nàng xảy vấn đề, Tiêu Tiển liền gọi Phi Nô canh giữ phòng Hòa Yến. Dù Tôn phủ từng thích khách, ai trong nha sai vặt thể đột nhiên giấu mấy ? Hòa Yến một rốt cuộc lo lắng, Phi Nô canh giữ, an hơn nhiều.
“Phi Nô đại ca, ngoài , tự thật sự thể.” Hòa Yến đau đầu.
“Ngươi thấy gì cả.” Phi Nô trả lời vô cùng cứng nhắc: “Thiếu gia bảo trông coi ngươi.”
“Vậy ngươi thủ cửa là , ngươi nha của , thật sự khỏe.” Hòa Yến nghiêm túc trả lời: “Ngươi thể ngoài ?”
“Thứ cho khó mà tuân mệnh.”
“Ngươi giống chủ tử ngươi , thể thông tình đạt lý một chút ?”
Tiêu Tiển tới cửa, một câu như , bước chân dừng , ở cửa : “Đã xảy chuyện gì?”
Phi Nô : “Thiếu gia…”
Không đợi Phi Nô xong, Hòa Yến về phía cửa, ánh mắt của nàng vẫn bịt kín vải, trong tay nắm chặt là quần áo là cái gì, : “Cữu cữu tới ? Phi Nô đại ca điên , giúp tắm rửa!”
Phi Nô bờ môi giật giật, giống như đối với nàng sỉ nhục vẻ mặt chút nên lời, giải thích : “Hắn thấy, sợ…”
“Cữu cữu! Ngươi cũng vị hôn thê, thể của băng thanh ngọc khiết, thể những khác thấy!” Thiếu niên thanh âm minh khoái, đó cô đơn cùng bối rối quét sạch, là bộ dáng quen thuộc đạo lý: "Ta nếu là bởi vì hôn sự của ngươi kết thúc, Phi Nô đại ca, ngươi bồi thường nổi một vị hôn thê của ?” Nàng thầm một câu: "Chính ngươi cũng .”
Phi Nô: “…”
Tiêu Tiển liếc nàng một cái, châm chọc: “Ngươi xác định c.h.ế.t đuối chứ?”
Thùng tắm đặt ở giữa phòng, nước cũng sâu, cuộc sống trong Tôn Phủ xa hoa như , bên còn rải đầy một vòng cánh hoa. Lúc Hòa Yến nữ tử cũng từng dùng qua loại tắm hoa tinh xảo , lúc nam tử ngược dùng tới.
“Cữu cữu, quên ở Lương Châu, con thể b.ắ.n trúng chim sẻ trời, c.h.ế.t đuối?” Hòa Yến : “Các yên tâm , hơn nữa nếu con thành mù thì thể cả đời đều giúp con việc. Cữu cữu khả năng , con thì thôi.”
Phi Nô cũng gì, ở trong Cửu Kỳ doanh gặp qua ít , thỉnh thoảng thiếu tay thiếu chân, tuy rằng cũng thể qua ngày, cũng sa sút một đoạn thời gian. Hòa Yến là gặp qua nhanh nhất từ trong loại tâm tình , nếu nàng che mặt vải, cũng cho hoài nghi nàng thật sự mù .
Tiêu Tiển thấy nàng thần khí mười phần, cũng lười để ý tới nàng, với Phi Nô: “Ra .”
Phi Nô theo Tiêu Tiển ngoài, cửa đóng , Hòa Yến lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cởi bỏ vải bố, cởi quần áo, tiến thùng tắm, ngâm bộ thể trong nước. Nếu như giờ phút ở đây, tất nhiên sẽ kinh ngạc, nàng những thứ khác gì bình thường, động tác nửa phần kiều diễm, quả thực giống như thể thấy.
Nước ấm vặn khắp nơi, cho tới nay đều tắm rửa trong sông bên cạnh vệ sở, nước sông lạnh buốt, thoải mái bằng mắt. cho dù thoải mái, cũng dám tham luyến. Hơi nước bốc , mờ bóng dáng của nàng, nụ mặt Hòa Yến cũng thư giãn xuống.
Vốn tưởng rằng lúc dự tiệc, ngờ ở đây thêm mấy ngày. Cứ như , cộng thêm con mắt thấy, cứ như , hầu hạ xung quanh càng nhiều, càng đề phòng phận nữ tử vạch trần.
Cô còn nhớ rõ động tác cuối cùng của Đinh Nhất trong bữa tiệc, động tác cong ngón tay, nếu cô luôn Đinh Nhất thì sẽ xem nhẹ. chính vì cô nhận Đinh Nhất, mới gã sai vặt cuối cùng lao tới chỗ Tiêu Tiển là Đinh Nhất sắp xếp, thì chuyện trở nên kỳ quái.
Đinh Nhất từng là gã sai vặt của Hòa Như Phi, Viên Bảo Trấn cũng là bạn bè của Hòa Như Phi, Đinh Nhất cấu kết với thích khách trong tiệc, ám sát Tiêu Tiển, từ phương diện nào đó mà , lẽ là ý của Hòa Như Thị. Hòa Như Phi vì g.i.ế.c Tiêu Tiển?
Kiếp khi nàng “Hòa Như Phi” thì phạm nước sông với Tiêu Tiển, thậm chí ở Hiền Xương quán bạn học cũng coi như chút giao tình. Hiện giờ Hòa Như Thị chính , đây Tiêu Tiển thù hận, vì dùng thủ đoạn độc ác như , cũng mạng của Tiêu Tiển?
Có lẽ, nàng nên tìm Viên Bảo Trấn chuyện.
…
Ban đêm, Hòa Yến ngủ chung một gian phòng với Tiêu Tiển Phi Nô.
Bởi vì sợ trong Tôn phủ còn thích khách khác, mấy tách . mà Tôn phủ nhiều viện tử, gian phòng chia hai gian và gian ngoài. Gian trong tất nhiên là của Tiếu nhị công tử ở, gian ngoài là Phi Nô và Hòa Yến mỗi ngủ một bên giường bên ngoài sập. Hòa Yến cảm thấy cách ngủ như giống như đang hộ pháp cho Tiêu Tiển, ngẫm nàng hiện giờ gì cũng Tiêu Tiển đả thương, ngờ ngay cả giường trong cũng , thật sự là nghĩ thôi cũng thấy đáng giá.
nghĩ bao lâu Hòa Yến ngủ . Giấc ngủ cũng yên , sáng sớm hôm Hòa Yến Phi Nô đánh thức.
Nàng dậy, trong mắt đều là bóng tối, theo bản năng hỏi: “Bao lâu ?”
“Giờ Thìn.” Phi Nô đáp.
“Ồ.” Hòa Yến sờ lên mảnh vải che mắt , lúc nàng trực tiếp cởi .
Từ bóng tối đến ánh sáng, nếu như thấy , tất nhiên híp mắt thích ứng một chút, Hòa Yến chỉ mở to hai mắt, thấy nửa phần khỏe. Phi Nô trong lòng trầm xuống, hỏi: “Có thể thấy ?”
Hòa Yến mờ mịt lắc đầu.
Một trận trầm mặc.
“Có lẽ… qua mấy ngày nữa là .” Phi Nô ngây ngốc an ủi. Hắn cũng đồng tình với Hòa Yến, bất quá đêm qua yến tiệc, Hòa Yến chỉ lên tiếng nhắc nhở Tiêu Tiển, còn tự giúp Tiêu Tiển đối phó thích khách, chuyện nào cũng là chuyện khác. Thiếu niên tuy phận khả nghi, nhưng cho tới bây giờ, cũng hại Tiêu Tiển.
“Cữu cữu ở đây ?” Hòa Yến hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/96.html.]
“Thiếu gia ngoài .”
Hòa Yến gật đầu, suy nghĩ một chút, đem mảnh vải phủ lên mắt.
Phi Nô kinh ngạc: “Sao ngươi đeo lên ?” Thảo dược dùng qua một ngày, dùng nữa. Hôm nay Hòa Yến cũng kêu đau mắt, mảnh vải liền tác dụng, đeo lên ngược khỏe.
“Cứ đeo lên , nhắc nhở ngoài bây giờ thấy.” Hòa Yến : “Đối với một mù, cũng nên khoan dung một chút. Ta tránh ngoài, ngoài thể tránh , ?”
Che vải và vải bố, hiển nhiên giống như mù hơn. Phi Nô trong lòng chấn động, tựa hồ cái gì đó hiện lên trong đầu, nhanh chóng bắt , một lát , gì, chỉ : “Trước tiên ăn cơm .”
Hòa Yến gật gật đầu.
Tiêu Tiển ở đây, Phi Nô và Hòa Yến rửa mặt xong thì trong phòng ăn. Đồ vật cũng là do Phi Nô mua , Hòa Yến cần Phi Nô đến giúp, ăn chậm, nhưng động tác coi như , rải canh ở bên ngoài. Tỳ nữ Tôn Tường Phúc gọi tới đều rút lui. Có vết xe đổ của Tiêu Tiển, thị nữ ở đây, Hòa Yến thể tin .
Vừa ăn xong, Phi Nô đem canh thừa bàn gọi lấy , Hòa Yến mới một một khắc, tiếng vang lên. Tiếng bước chân nhẹ, nếu nàng thính lực hơn , bình thường cũng khó thể thấy, một , mà là hai .
Tiêu Tiển cần như thế, Phi Nô mới rời , Hòa Yến trong lòng tính toán, mới là ai, mặt hiện , vẫn yên tĩnh , giống như là đang ngẩn .
Tiếng bước chân rơi xuống mặt, giống như đang cẩn thận quan sát nàng , con mắt Hòa Yến che vải, nhúc nhích.
Lại một lát , đến dường như tìm sơ hở gì, đột nhiên mở miệng: “Trình tiểu công tử.”
“Á!” Hòa Yến giật nảy , suýt chút nữa ngã từ ghế xuống. Nàng lên lung tung, chân đập chân bàn, đau đến mức kêu lên một tiếng, đến đỡ nàng , : “Không chứ?”
Hòa Yến mở tay vồ loạn một mạch, : “Là ai?”
Hắn bắt một , nọ ôn tồn an ủi nàng: “Ta là Viên Bảo Trấn, kẻ , tiểu công tử yên tâm .”
Hòa Yến lúc mới an tĩnh , thở phào nhẹ nhõm, lòng còn sợ hãi mở miệng: “Thì là Viên ngự sử, còn tưởng rằng những thích khách tới nữa, sợ chết! Ngài tiến lên tiếng?”
“Xin xin , ngờ dọa sợ tiểu công tử.” Viên Bảo Trấn : “Ta tiểu công tử thấy mắt, cố ý đến thăm ngươi.”
Lúc lời , tuy rằng ngữ khí quan thiết đau lòng, nhưng mặt hề chút ý nào, chằm chằm biểu tình của Hòa Yến, như rõ Hòa Yến rốt cuộc là mù thật giả. mà mắt Hòa Yến phủ vải, cái gì cũng thấy.
Nhìn thấy một , sẽ khó từ trong nét mặt của lỗ thủng.
Hắn dựa cực điểm, bình thường lẽ thể ý thức điểm , Hòa Yến thể cảm giác rõ ràng. Người cô bắt là Đinh Nhất, Viên Bảo Trấn tham sống sợ chết, sợ xảy chuyện ngoài ý , sẽ trực tiếp tiến lên. ánh mắt của như giòi trong xương, khiến khó thể xem nhẹ.
Mặc dù như thế, Hòa Yến cũng lộ chút nào, nàng giống như là chút buồn rầu, chút ít thiếu niên để ý, : “ , hiện tại thấy, bất quá cữu cữu sẽ tìm thần y chữa khỏi cho , cho nên hẳn là cũng chỉ là tạm thời thấy.”
Nàng lời còn , lời , liền cơ hồ cho tin tưởng sự thật nàng thấy. Bởi vì “thần y” , vốn là mang theo một loại trấn an qua loa, dùng để lừa gạt tiểu hài tử.
Viên Bảo Trấn xuống ghế bên cạnh, lắc đầu thở dài :”Không ngờ chuyến khiến tiểu công tử thương. Đơn giản ảnh hưởng đến tính mạng, Tiêu đô đốc cũng .” Nói xong, như nhớ cái gì đó, Hòa Yến, hiểu hỏi: “Chỉ là tiểu công tử, đêm qua lúc tổ chức tiệc, ngươi lúc thích khách, cho đô đốc uống chén rượu ?”
Ai cũng chén rượu độc , bởi , Viên Bảo Trấn cũng hỏi khéo, đề cập chút nào, chỉ ám sát. Hòa Yến trong lòng lạnh, đây là thăm dò nàng. Nàng ngửa đầu, giống như Viên Bảo Trấn ở phương hướng nào, do dự một chút, mới : “Ta lúc thích khách, chỉ là thấy côn trùng bay chén rượu của cữu cữu.”
Đinh Nhất và Viên Bảo Trấn đều ngờ tới câu trả lời , hai đồng thời sững sờ, Viên Bảo Trấn hỏi: “Phi trùng?”
“ , các ngươi , cữu cữu thích sạch sẽ.” Hòa Yến thở dài: “Quần áo dính bụi, lập tức đổi mới, giày dính bùn đất, tuyệt đối sẽ mặc hai , trong chén côn trùng, nếu uống, sẽ phát hỏa bao nhiêu. Lúc chỉ nhắc nhở cữu cữu đừng uống, đổi cái chén, ai thích khách, cũng dọa nhảy dựng, ai thể ngờ ?”
Nguyên nhân là như ? Viên Bảo Trấn nửa tin nửa ngờ, lúc Trình Lý Tố kêu gào thê lương lo lắng, mà lòng căng thẳng, thì là như ? nếu nguyên nhân , một thiếu gia cái gì cũng hiểu, thể , trong rượu vấn đề.
Có lẽ thật sự là đánh bậy đánh bạ đụng ? Trong lòng Viên Bảo Trấn cảm nhận gì, ai thể một ván cờ , mà sẽ hủy ở chỗ ? Trong lòng của nửa là tức giận nửa là hoài nghi, Trình Lý Tố, chỉ cảm thấy thiếu niên chán ghét.
Trình Lý Tố hiển nhiên chán ghét, ngược giống như là bởi vì Viên Bảo Trấn tới nơi lộ đặc biệt cận, : “Ta cữu cữu , Viên Ngự Sử là từ Sóc Kinh tới?”
“Không sai.”
“Vậy Viên ngự sử Phi Hồng tướng quân Hòa Như Thị ?” Nàng hỏi.
Lời , trong phòng yên tĩnh một khắc. Đinh Nhất cách Hòa Yến gần đặt tay lên trường đao bên hông, trong nháy mắt, sát khí đập mặt.
Thiếu niên hồn nhiên quyết, mặt treo ý , hướng về phương hướng Viên Bảo Trấn, chờ trả lời.
Một lát , Viên Bảo Trấn mới chằm chằm mặt Hòa Yến, hỏi: “Tiểu công tử đột nhiên hỏi Phi Hồng tướng quân?”
“Thế nhân đều Phi Hồng tướng quân và cữu cữu của là đối thủ một mất một còn, thủ công huân tương xứng, từng thấy Phi Hồng tướng quân, thủ của như thế nào, cũng lớn lên thế nào? Viên ngự sử đến từ Sóc Kinh, là quan cùng triều, chừng từng gặp. Ta đây mang mặt nạ, bây giờ lấy mặt nạ, thế nào, ?”
Thanh âm “Trình Lý Tố” mặt nhẹ nhàng, cũng thị vệ bên thiếu chút nữa rút đao, vấn đề hỏi cũng như những thiếu niên nghịch ngợm ở kinh thành, Viên Bảo Trấn liền thở phào nhẹ nhõm. Có nháy mắt, còn tưởng rằng thiếu niên phát hiện cái gì, cơ hồ diệt khẩu.
“Ta gặp , tuấn, nhưng, hẳn là kém Tiếu đô đốc.” Viên Bảo Trấn trả lời.
“Không bằng cữu cữu của ?” Hòa Yến lập tức thất vọng, nhanh : “Vậy, Viên Ngự sử thiết với Phi Hồng tướng quân ? Nếu như gần, ngày chờ trở về Sóc Kinh, thể giới thiệu cho . Ta cũng nhiều sự tích về , tự xem là như thế nào.” Nàng nhỏ giọng : “Chỉ là việc ngàn vạn đừng để cữu cữu của , sợ phạt chép sách.”
“Tiểu công tử sợ rằng thất vọng .” Viên Bảo Trấn lắc đầu : “Ta cùng Phi Hồng tướng quân vẻn vẹn chỉ là quen mà thôi, cũng quen . Nếu tiến cử, bằng để Tiếu đô đốc giới thiệu cho tiểu công tử thì hơn.”
Hòa Yến nhỏ giọng thầm: “Ta nào dám để dẫn tiến cho .”
Nàng như , Viên Bảo Trấn nàng, đột nhiên : “Hôm nay tới đây, vốn là sợ tiểu công tử vì một chuyện mà khổ sở, nhưng mắt thấy, ngược là lo lắng nhiều, tiểu công tử qua, cũng thương tâm.”
Hòa Yến ngạc nhiên : “Tại Viên ngự sử như ? Tối qua ròng rã hai tiếng đồng hồ, nếu cữu cữu mắng ngừng ném , bây giờ ngươi cũng thấy . Huống hồ đó cũng hiểu, là ai chứ, là thiếu gia của Hữu ti trực lang phủ, mặc dù gì, nhưng cữu cữu là Hữu quân đô đốc, chỉ cần cữu cữu , chắc chắn sẽ thấy. Cữu cữu thần y thể trị, nhất định sẽ thần y chữa khỏi mắt !”
Trong lời của nàng tràn đầy sùng bái và tín nhiệm đối với Tiêu Tiển, ngược dạy Viên Bảo Trấn nhất thời nên cái gì. Lời Hòa Yến một giọt nước cũng lọt, tạm thời tìm sơ hở gì, chỉ là… trong lòng vẫn chút yên lòng.
“Tiểu công tử đúng, Tiếu đô đốc gì , nhất định thể tìm biện pháp. Xem là hẹp hòi.” Hắn lên: "Như thế, cũng nên thôi. Thân thể tiểu công tử bây giờ khỏe, là giường .” Hắn xung quanh một chút: "Sao trong phòng ngay cả hạ nhân cũng ?”
“Là bọn họ .” Hòa Yến : “Đêm qua xảy loại chuyện đó, hạ nhân trong phủ dám dùng. Chẳng lẽ ngươi dám dùng? Lá gan của ngươi thật lớn.”
Viên Bảo Trấn : “ bây giờ ngươi thấy, cũng cần hầu hạ ?”
“Phi Nô sẽ hầu hạ , huống hồ thể tự sờ qua.” Nàng : “Viên ngự sử yên tâm , tự thể .”
Viên Bảo Trấn : “Tiểu công tử cơ linh, .” Dứt lời, liền xoay rời , nhưng tới ngoài cửa, đầu , ở cửa động.
Trong phòng, Đinh Nhất di chuyển dù chỉ một bước.
Khi hai bọn họ , chuyện vẫn là trấn Viên Bảo, Đinh Nhất lên tiếng, Hòa Yến dễ tưởng rằng trong phòng chỉ một .
Viên Bảo Trấn ở cửa , đưa mắt hiệu với Đinh Nhất.
Hòa Yến dậy, run rẩy trong phòng. Đinh Nhất ở ngay mặt cô, cô thể cảm giác trong tay áo của cô giấu một chiếc lông mày cao, là do đêm qua lấy từ trong tay Ánh Nguyệt. Cô nghĩ kỹ, nếu Đinh Nhất động thủ, cô tránh , thì đ.â.m cái lông mày Nga n.g.ự.c .
Thiếu niên mắt che vải, cũng đưa tay lấy, nàng vịn tường bên cạnh, chậm rãi trong phòng. Đại khái trong phòng cũng sợ nàng hành động bất tiện, sẽ đồ vật vướng chân, liền đem ghế dựa gì đó đều thu một bên, từ bàn đến giường, một đường cái gì, chỉ cần vịn tường sờ qua là .
Hòa Yến cũng như thế.
Cô đến chỗ sắp đến giường, Đinh Nhất cúi , đặt một băng ghế mặt cô.
Thiếu niên hề phát giác, một cước bước qua: "Loảng xoảng” một tiếng, bước chân vấp ngã, nhất thời ngã về phía . Hắn thật sự khéo, ngã cái hàm, cả kinh hô một tiếng, chỗ trán lập tức sưng lên. Hắn té ngã đất, nửa ngã nhào mặt đất, tay cũng lau rách da, nửa ngày bò dậy nổi.
Đinh Nhất và Viên Bảo Trấn lắc đầu.
Viên Bảo Trấn thấy thế, ngoài, Đinh Nhất cũng rón rén theo.
Trong phòng chỉ còn một Hòa Yến.
Hòa Yến ôm đầu kêu thảm thiết, ai thấy, môi nàng tràn một tia lạnh.