Cẩm Tú Vô Song - Chương 35: Song Sinh
Cập nhật lúc: 2025-10-05 22:34:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Tuế An thở dài: “Vì chuyện , dù trận chiến thắng lợi, nhưng trong triều vẫn ít dâng tấu hoặc tội phụ .
Hơn nữa, trận chiến đó, phụ chỉ thương một chân, mà còn mắc trọng bệnh, suýt nữa mất mạng, dưỡng bệnh suốt mấy năm trời.”
Nghe đoạn chuyện xưa , Thường Tuế Ninh ngây một lúc.
Thường Tuế An thấy vẻ mặt nàng phần bất thường, trong lòng chợt lo lắng, sợ rằng những lời vô tình khiến phụ nàng hiểu lầm thành một kẻ hiếu chiến, m.á.u lạnh, g.i.ế.c chớp mắt.
Dẫu phụ quan tâm đến hình ảnh đó, nhưng vẫn vội vàng cứu vãn tình hình: “ phụ kẻ hiếu sát, ông luôn là nghiêm khắc trong quân kỷ.
Dù phụ bao giờ , tin rằng việc năm đó nhất định nội tình.”
Thường Tuế Ninh về phía trường luyện võ phía , khẽ gật đầu: “Ta cũng tin .”
Bởi vì nàng rõ lý do vì Thường Khoát hành động như thế, càng hiểu rằng ông sẽ dễ dàng trái thánh chỉ.
Tất cả nàng đều .
Cùng phụ xông pha nhiều năm như thế, nàng , nàng tin tưởng chứ.
Nghĩ đến cái chân khập khiễng của Thường Khoát, một cơn gió thổi qua, cuốn lên bụi cát trường luyện võ, khiến mắt Thường Tuế Ninh cay xè: “Những năm đ.á.n.h trận, phụ gì?”
“Không đ.á.n.h trận thì phần lớn thời gian phụ luyện binh cùng Thôi đại đô đốc.”
Thường Tuế An đáp: “Thực , khi thương ở chân, vài năm phụ suy sụp.
TBC
Khi đó, Thôi đại đô đốc—, lúc ngài là đại đô đốc , chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng lăn lộn chiến trường, lập công trạng và phong tướng quân du kỵ.
Khi , ngài đến phủ chúng , đột ngột bái phụ sư phụ.
Ban đầu, phụ chịu, nghĩ rằng đầu óc ngài vấn đề.
Thôi đô đốc kiên trì suốt gần một năm trời…”
Thường Tuế Ninh ngờ chuyện như , liền hỏi theo bản năng: “Cuối cùng phụ lòng thành của ngài cảm động ?”
“Ồ, hẳn.”
Thường Tuế An thành thật trả lời: “Phụ đơn giản là ngài phiền quá thôi.”
Thường Tuế Ninh nhịn bật : “Bị phiền cũng .”
Nghe Thường Tuế An kể , nàng thể tưởng tượng dáng vẻ của lão Thường khi —trong tình cảnh như , đến phiền ông cũng là một điều .
Thấy , Thường Tuế An càng hào hứng: “Ngày đó phụ giận đến nỗi tóc tai rối bù, lao ngoài định đ.á.n.h một trận!”
Thường Tuế Ninh: “Thật sự đ.á.n.h ?”
“Thật sự đánh!
Ta và Sở thúc đều tận mắt chứng kiến!”
Thường Tuế An : “Thôi đô đốc dù còn trẻ, nhưng là đối thủ của phụ , lúc còn lo rằng đ.á.n.h c.h.ế.t thì phụ sẽ đền mạng cho nhà họ Thôi, nghĩ chắc sẽ đến lượt gánh vác.
ai ngờ Thôi đô đốc chịu đựng , hơn nữa khi đ.á.n.h một trận, phụ đồng ý.”
Thường Tuế An gãi đầu: “Ta còn nghi ngờ Thôi đại đô đốc cố tình tìm đánh, mà phụ trúng kế khổ nhục của .”
“Có lẽ .”
Thường Tuế Ninh : “ chắc chắn chỉ như thế—để phụ chịu đồng ý, lẽ ông thấy tiềm năng trong con .”
Lão Thường gì khác ngoài tình yêu đối với tài năng, đặc biệt là tài năng quân sự.
Có lẽ trận đ.á.n.h đó giúp ông thấy hy vọng.
“ là … Sau phụ thường , Thôi đại đô đốc là một tài năng hiếm , chỉ tiếc là ông sinh trong nhà họ Thôi.”
Thường Tuế An : “Cũng vì xuất của Thôi đại đô đốc mà gia tộc họ đồng ý, nên hai xưng hô là thầy trò.”
“ phụ thật lòng dốc hết những gì , tất nhiên, Thôi đại đô đốc cũng xuất sắc, liên tiếp lập chiến công, đến năm mười tám tuổi, ngài chính thức tiếp quản quân Huyền Sách.”
Thường Tuế Ninh hiểu: “Thì là như .”
Thôi Cảnh tiên Thường Khoát công nhận, đó dựa năng lực của bản mà tiếp quản quân Huyền Sách.
Điều cho thấy rõ ràng, dù là ít , nhưng hành động vô cùng kế hoạch và chiến lược, ngay từ nhỏ từng bước tiến lên.
Như thế cũng , chỉ cần lòng ngay thẳng, Thường Khoát ở bên cạnh, quân Huyền Sách càng thể đoàn kết lòng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-35-song-sinh.html.]
Nghĩ đến đây, nàng khỏi hỏi: “Vậy khi Thôi đại đô đốc tiếp quản quân Huyền Sách, thống lĩnh quân đội là ai?”
Lúc đó, phụ triều thần dâng tấu đàn hặc, thương nặng khỏi, để tật chân, mà quân Huyền Sách thể vô chủ—
“Đừng nhắc nữa, là một họ Triệu gì đó…”
Thường Tuế An : “Lúc đó thánh thượng lên ngôi lâu, tình hình định, quyền kiểm soát quân Huyền Sách rơi tay , khiến cả quân đội rối ren.
Sở thúc và các lão binh thường xuyên khó, những chức vụ quan trọng cũng bằng con cháu nhà quan , quân tâm, quân kỷ thấy mà chán nản.”
Thường Tuế Ninh bất giác nhíu mày: “Triệu Giác?”
“, chính là !”
Thường Tuế An gật đầu sang nàng: “Muội ?”
Thường Tuế Ninh điềm nhiên trả lời: “Mơ hồ nhớ phụ nhắc đến, hẹp hòi, tự phụ, công tư lẫn lộn, đủ sức đảm đương trọng trách.”
“ !”
Thường Tuế An thở phào: “May mà Thôi đại đô đốc, phụ rằng nếu Thôi đại đô đốc, quân Huyền Sách lẽ thất bại trong tay Triệu Giác .”
Thường Tuế Ninh gật đầu: “ .”
Cũng chỉ thể là Thôi Cảnh—
Một là lúc đó tiếng tăm, hai là, dù nhà họ Thôi đồng ý cho theo con đường võ nghiệp, nhưng phận đích tôn của Thôi gia cho sức mạnh để tranh đấu.
Việc thể tiếp quản quân Huyền Sách từ tay Triệu Giác do thời vận.
Khả năng của bản và bối cảnh gia thế, cả hai đều thể thiếu.
“Thật may mắn.”
Thường Tuế An : “Sở thúc và các vị lão binh thường rằng nếu quân Huyền Sách thực sự sụp đổ, họ sẽ mặt mũi nào đối diện với cố thái tử điện hạ.”
Nói , y Thường Tuế Ninh: “Muội còn nhớ cố thái tử điện hạ ?”
Thường Tuế Ninh cúi đầu : “Không nhớ, nhưng .”
“Cũng đúng, lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ.”
Nhớ đến dáng vẻ đáng yêu khi nhỏ của em gái, Thường Tuế An : “Năm đó, chính cố thái tử điện hạ đưa trở về.
Ngài chính là ân nhân của , nếu ngài, sẽ quân Huyền Sách, và cũng cơ hội trở thành ca ca của .”
Nói đến câu cuối, trai bỗng trở nên đầy cảm kích.
Thường Tuế Ninh bước đến bên giá vũ khí, giơ tay lấy một cây cung.
Cây cung là do Sở Hành chuẩn cho nàng hôm qua, nhẹ, với sức lực hiện tại của nàng thể thử kéo .
Hôm qua, nàng mới “học” cách giương cung và tấn b.ắ.n tên.
Thường Tuế An đưa tên cho nàng, tiếp tục : “Nhắc đến cố thái tử điện hạ, thể nhắc đến Trưởng công chúa Sùng Nguyệt—”
Không trách nhiều, bởi khó để cơ hội trò chuyện với em gái như !
Trước đây, luôn quá trầm lặng, y dám gần.
Bây giờ thì khác, nàng dường như đổi…
Khụ, đúng—là y cuối cùng cũng cơ hội, nên hết những gì đây kịp .
Chỉ cần bảo ngưng, thể mãi đến khi trời đất tận cùng, biển cạn đá mòn—
“Muội , cố thái tử điện hạ và Trưởng công chúa Sùng Nguyệt là chị em sinh đôi cùng đó.”
“Chỉ tiếc rằng cố thái tử điện hạ qua đời sớm, còn Trưởng công chúa Sùng Nguyệt thì cuộc đời đầy sóng gió…”
“Năm cố thái tử qua đời cũng là năm tiên hoàng băng hà lâu, triều đình rối ren, Bắc Địch như hổ đói.
Để định cục diện, Trưởng công chúa Sùng Nguyệt gả sang Bắc Địch, coi như đổi lấy ba năm yên bình cho biên giới phía bắc.”
“Ba năm , Bắc Địch giữ lời hứa, gây rối biên giới nước , phụ lệnh xuất quân chinh phạt.
Thế nhưng, khi hai quân giao chiến, một sự kiện chấn động xảy khắp nơi!”