Cẩm Tú Vô Song - Chương 41: Trâu Gặm Mẫu Đơn
Cập nhật lúc: 2025-10-05 22:34:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiếng tán thưởng của dành cho lời khen của phu nhân Trịnh Quốc công, Thường Tuế Ninh vờ như vô tình quan sát đám đông xung quanh.
Bùi Phu nhân vẻ ngoài gầy guộc, trang phục và trang sức cũng khá giản dị, nhưng toát lên khí chất đặc trưng của nữ tử nhà danh gia vọng tộc.
Đôi mắt của bà cũng lạnh lùng, mang vài phần kiêu ngạo, vốn quá thiện—dù , Thường Tuế Ninh vẫn nhận một tia địch ý ẩn giấu vẻ ngạo mạn .
Sự địch ý lộ rõ ngoài, nhưng trực giác nhạy bén như Thường Tuế Ninh dễ dàng cảm nhận .
Khi Thường Tuế Ninh thu hồi ánh mắt, nàng khẽ dừng một chút bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo của Diêu Nhiễm.
“Thường Tiểu thư gia đầu đến đây, chuẩn món quà gặp mặt nào—”
Đoạn thị , xung quanh.
Mấy hầu gần đó lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác.
Không ngoài dự đoán, ngay khoảnh khắc đó, điều đáng sợ nhất xảy —
Phu nhân bẻ cành mẫu đơn đỏ đang nở rộ nhất xuống.
“Rắc—”
Ngay lúc cành hoa bẻ gãy, những hầu gần đó cố gắng giữ nụ lịch sự, nhưng thể thấy rõ sự cứng ngắc khuôn mặt họ.
Thật , vẫn sống mà thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đầu lìa khỏi cổ.
Phu nhân chỉ bẻ một cành hoa, mà như thể bẻ luôn cả sinh mệnh của Quốc công gia!
Đoạn thị mỉm vẫy tay gọi Thường Tuế Ninh gần, tự tay cài cành hoa tóc nàng: “Cả vườn hoa , thấy chỉ cành mẫu đơn là hợp với tiểu thư Thường gia nhất.”
Xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa khe khẽ.
Ai cũng thấy rõ, đó là cành hoa quý giá nhất trong vườn!
Vào đầu xuân, ở kinh thành, thịnh hành phong tục cài hoa, cả trong lẫn ngoài thiếu những cuộc so sánh ngầm.
Một cành mẫu đơn quý hiếm đến mức , là “ngàn vàng khó mua” cũng ngoa…
phu nhân Trịnh Quốc công bẻ xuống tặng cho tiểu thư Thường gia.
Nhìn cành mẫu đơn cài lên tóc của thiếu nữ, ai nấy chỉ ghen tị, mà còn khỏi nghĩ sâu hơn—Chẳng lẽ tiểu thư Thường gia hợp mắt phu nhân Trịnh Quốc công đến ?
Mọi đưa mắt về phía khuôn mặt của nàng, nhưng tất cả đều im lặng—Thôi , công bằng thì, với nhan sắc , ai mà mắt chứ?
Thường Tuế Ninh nhận sự quý giá quá mức của cành mẫu đơn , một phần vì nàng quá quan tâm đến hoa cỏ, phần nữa vì nàng cơ hội trải nghiệm những năm tháng gần đây, những loài hoa mới lạ nàng nhiều, và cũng vì nàng từng thấy nhiều hoa quý.
Vì thế, cành hoa cài tóc nàng, khiến nàng phần giống như “trâu gặm mẫu đơn” .
Nhìn thiếu nữ đang cảm ơn , Đoạn thị càng cảm thấy thuận mắt, liền : “Thật kỳ lạ, đây là đầu gặp tiểu thư Thường gia, nhưng thấy thiết, như thể quen từ lâu.”
Thường Tuế Ninh mỉm : “Ta cũng cảm thấy khi gặp phu nhân.”
Điều vốn là điều hiển nhiên.
Sau một lúc chuyện cùng Đoạn thị, Thường Tuế Ninh tìm cớ gặp trưởng để thoát khỏi vòng tay đầy nhiệt tình của phu nhân Trịnh Quốc công.
“Tiểu thư phát hiện điều gì ?”
Khi đến chỗ ít hơn, Hỷ nhi nhẹ giọng hỏi khi thấy nàng dường như đang tìm kiếm gì đó.
Thường Tuế Ninh đáp lời một cách hờ hững: “Tới rừng trúc bên .”
Nàng quan sát kỹ, chỗ đó ít nhất, và rừng trúc bao quanh một cái ao, thích hợp để thực hiện những âm mưu tối tăm.
Thường Tuế Ninh cùng hai hầu đến bên cạnh ao sen, xuống ở gian đình nhỏ bên cạnh.
“Tiểu thư…
Như ?”
Hỷ nhi vẻ lo lắng, nhỏ: “Cái ao trông sâu lắm.”
“Chỉ sợ nó đủ sâu, tạo niềm tin cho kẻ tay.”
Thường Tuế Ninh chống cằm ao, nhàn nhạt : “A Chí, lấy nước đến đây.”
A Chí chần chừ, cúi đầu nhận lệnh: “Vâng.”
“Hỷ nhi, ngươi tìm trưởng .”
Hỷ nhi càng thêm lo lắng: “Tiểu thư…”
Tiểu thư định cho bọn họ hết ?
Mặc dù… nhưng… quả thực nàng bước hố sâu nguy hiểm !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-41-trau-gam-mau-don.html.]
Hỷ nhi định mở lời khuyên can, nhưng thấy A Chí hiệu cho .
Không thể nhịn nữa—nếu nàng rời , chẳng sẽ tỏ lo liệu đại cuộc bằng A Chí !
“Đừng quá xa, cần ẩn nấp trong bóng tối mà bảo vệ tiểu thư…”
Hỷ nhi bước khỏi đình, nhỏ với A Chí.
“Ta ở canh chừng là , ngươi cách ẩn nấp, sợ sẽ khác phát hiện, hỏng việc.”
Hỷ nhi bực bội, lòng cảm thấy xót xa, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Cơn gió nhẹ mang theo hương hoa, tiếng nhốn nháo từ xa rừng trúc ngăn cách.
Thường Tuế Ninh chống cằm những con cá chép bơi lội trong ao, chán nản mà ngáp một cái.
Nàng cố gắng sắp xếp thứ một cách chu đáo nhất thể.
Phần còn , đành dựa sự gan của “con cá”, và một chút may mắn của nàng.
Chưa bao lâu, từ phía vang lên tiếng bước chân đến gần.
Thường Tuế Ninh đầu .
Cho đến khi đó dừng cách nàng hai, ba bước—
“Thường Tiểu thư ngắm hoa, chọn chỗ để tĩnh dưỡng ?”
Cùng với giọng đó, vài con cá chép trong ao lập tức tản xa.
Thường Tuế Ninh xoay đầu , về phía vô tình phá rối kế hoạch của : “Ngụy Thị Lang ở trong triều xử lý công vụ, thời gian trở về phủ dạo chơi thế ?”
Ngụy Thúc Dịch, vẫn còn mặc quan phục, mỉm .
Giống như nàng trả lời câu hỏi của , cũng chẳng đáp nàng, mà đó, bông mẫu đơn tóc nàng: “Bông hoa lắm, phẩm chất cao quý, kỹ giống giọt m.á.u trong tim của cha .”
Thường Tuế Ninh lập tức nhận hàm ý trong lời .
Nghĩ đến việc Quốc công Ngụy Khâm phát cuồng vì hoa cỏ, nàng khỏi rùng , đưa tay gỡ bông hoa xuống, đưa về phía Ngụy Thúc Dịch: “Không hái, xin hãy trả cho Quốc công.”
Dù cũng cần để thây, mang về cắm bình hoa, thể giữ để tưởng nhớ thêm vài ngày nữa.
“Đã tặng thì đòi về , nếu chuyện truyền ngoài, thể diện phủ Quốc công của sẽ để ở ?”
Ngụy Thúc Dịch xuống ghế đá, sửa quan phục, mỉm .
TBC
“Không ngờ Thường tiểu thư cũng đến hôm nay.
Vừa nãy thấy xe ngựa của quý phủ bên ngoài, thật bất ngờ.”
Hắn hỏi: “Không phủ điểm nào hấp dẫn tiểu thư, việc gì Ngụy mỗ thể giúp đỡ?”
Nhìn thanh niên mặt, dường như đoán nàng mục đích gì khi đến đây, Thường Tuế Ninh gật đầu: “Quả thật chuyện hỏi, chỉ Ngụy Thị Lang tiện trả lời .”
Ngụy.
Thúc Dịch nhướn mày: “Không gì là tiện, xin tiểu thư cứ hỏi thẳng.”
Thường Tuế Ninh vòng vo: “Trên đường hồi kinh, trong vụ tập kích, còn nhớ của Đại đô đốc Thôi Cảnh bắt một kẻ sống giao cho Ngụy Thị Lang.
Không Ngụy Thị Lang thẩm vấn ai là chỉ đạo ?”
Ngụy Thúc Dịch khẽ nheo mắt: “Sao tiểu thư đột nhiên hỏi chuyện ?”
Thường Tuế Ninh trả lời, chỉ hỏi : “Ngụy Thị Lang tiện tiết lộ ư?”
Ngụy Thúc Dịch vẫn mỉm : “Chuyện liên quan đến cơ mật, hiện giờ Thánh thượng vẫn chỉ thị…”
Thường Tuế Ninh tiếp tục: “Ngụy Thị Lang còn nhớ vụ việc đó suýt nữa khiến mất mạng vì liên lụy ?”
Nụ của Ngụy Thúc Dịch thoáng chững : “Tất nhiên là nhớ.”
Dù chuyện cũng khiến học thêm một bài học nhớ đời.
Thường Tuế Ninh hỏi: “Khi đó, hình như cứu Ngụy Thị Lang trong lúc nguy cấp, nhớ nhầm ?”
Ngụy Thúc Dịch vẫn duy trì nụ : “Thường Tiểu thư trí nhớ như , thể nhớ nhầm.”
Thường Tuế Ninh gật đầu, im lặng .
Hai im lặng trong chốc lát, lúc một nữ tỳ bước đình, mang theo nước và điểm tâm.
Sau khi nữ tỳ rời , Ngụy Thúc Dịch khẽ thở dài, sửa ống tay áo, chấm ngón tay nước , một chữ lên mặt bàn đá—