Chương 2:
 
Ngay  đó  giải tán đám , đưa hoa cho bạn  cầm,   thẳng đến toilet.
 
“Đi .”
 
Trước khi bước ,  còn giơ tay xoa đầu , khóe môi nhếch lên nụ  lười nhác, nhưng giọng điệu  đầy uy hiếp.
 
“ Thời Nha , nếu dám giở trò nữa thì…”
 
 sợ đến mềm cả chân, run rẩy chui  toilet.
 
Đây    đầu Bùi Dã tỏ tình với .
 
Lần  là hai năm ,  chặn  ở góc thư viện   thích .
 
 hoảng hốt xua tay liên tục,  khi đợi não chạy đến quá tải thì mới nghĩ   một lý do vô cùng hợp tình hợp lý:
 
“Nhà em cấm yêu đương khi còn  học.”
 
Lần đó Bùi Dã cũng   thêm gì. Sau đó suốt hai năm nay hễ  tin  đến,  liền trốn, gặp mặt thì né.
 
Vậy nên tính  cũng chẳng chạm mặt mấy .
 
 cứ ngỡ  ngần  thời gian, vị thái tử gia họ Bùi   sớm coi  như hạt bụi,  ai ngờ hôm nay  xuất hiện!
 
“Chị nhường  hôn ước cho em ,  ?”
 
  gõ tin nhắn cho Thời Tuệ  điên cuồng nhắn thêm:
 
“Chút nữa  ngoài, em sẽ  với Bùi Dã là em   chồng .”
 
“???”
 
Qua màn hình thôi mà   tưởng tượng  dáng vẻ khinh bỉ của Thời Tuệ khi  đồ ngốc như .
 
“Xin hỏi, em coi   là thằng ngốc ?”
 
“Đường đường là thiếu gia quyền thế,  cái gì mà  điều tra ?”
 
“Nếu Bùi Dã  em vì từ chối   mà vội vàng kết hôn, thì khỏi  nhà , ngay cả nhà chiến hữu của ông cũng  san bằng đó, em tin ?”
 
 thở dài, lục tung ký ức xem trong đời  từng  chuyện gì để khiến   chú ý, nhưng nghĩ mãi vẫn  hiểu    nhắm trúng.
 
“Vậy giờ   đây? Em còn  trốn trong toilet cả tiếng , chắc cũng    thôi chứ?”
 
Thời Tuệ im lặng.
 
Sau khi  suy nghĩ đến  thứ tám trăm thì Thời Tuệ mới gửi  tin.
 
“Chị  tính toán kỹ .”
 
“Giờ cách  nhất chính là… kéo dài.”
 
 khó hiểu, “Kéo dài? Kéo kiểu gì?”
 
“Lát nữa em chỉ cần  với Bùi Dã là sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
 
“Sau đó về nhà, em báo với ông là   vùng núi rèn luyện.”
 
“Nếu Bùi Dã hỏi, chị sẽ  là em vì  chịu  ,  chịu phấn đấu nên  phạt lên núi nuôi heo.”
 
“Sau đó chị  tìm một mỹ nhân khác dụ dỗ  , đợi đến lúc   chán em thì em hãy  về.”
 
“Thậm chí chẳng cần chị  tay,  thì mấy tiểu thư hào môn  chắc chắn  động thủ luôn ”
 
……
 
Nghe thì  đáng tin, nhưng  thấy cũng khá đáng tin là ?
 
Khi  bước  ngoài, Bùi Dã đang dựa  tường hành lang, cúi đầu lướt điện thoại.
 
Thấy  ,  liền  thẳng, khóe môi cong lên:
 
“Chịu   ?”
 
Trong lòng  lặp  hàng chục  lời thoại  thuộc, cố gắng lấy dũng khí.
 
“Cái đó… Bùi thiếu gia, em…”
 
Còn   hết câu   cắt ngang  thương tiếc.
 
Bùi Dã cúi thấp ,  thở nóng rực phả bên tai, từng chữ len lỏi  khiến mặt  đỏ bừng.
 
“Đây   xã hội cũ, gọi thiếu gia cái gì?”
 
“Gọi tên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-2.html.]
 
Đệt, cái tên sát thủ tình trường ! Khó khăn lắm  mới học thuộc  kịch bản,    phá một phát là quên sạch.
 
“Nha Nha?”
 
Thấy   đáp, Bùi Dã kiên nhẫn khẽ gọi tiếp, giọng  trầm thấp.
 
 lặng lẽ hít sâu, cố gắng  định tâm trí, não cuối cùng cũng kết nối .
 
“Bùi Dã, cái đó…   thể cho em một chút thời gian ?”
 
Nói xong,  lập tức cúi đầu, nhắm chặt mắt,  dám  đối diện.
 
Không  thì sẽ coi như   gì xảy .
 
  thấy,   thấy gì hết.
 
Người đối diện im lặng thật lâu, lâu đến mức   nhịn  mở mắt, ngẩng đầu.
 
Lại chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của Bùi Dã.
 
Anh cứ   như thế  lâu, cuối cùng khẽ thở dài, giống như bất đắc dĩ mà nhượng bộ.
 
“Được,  sẽ cho em thời gian.”
 
Về đến nhà,  và Thời Tuệ lập tức  tìm ông nội.
 
Khuyên bảo mãi, cuối cùng ông cũng đồng ý cho  về nông thôn nuôi heo.
 
“Đến khi  núi, em vứt điện thoại , giả vờ mất sóng.”
 
“Thế thì Bùi Dã sẽ  tìm  em nữa!”
 
Thời Tuệ  giúp  thu dọn hành lý,  tự hào với chiến lược của .
 
“Liệu   ? Giờ cái gì cũng đều khoa học hóa cả ,   tin nổi việc    sóng ?”
 
“Anh   từng xuống quê,   gì .”
 
Thời Tuệ liếc  một cái sắc lẹm.
 
Ờ thì…  thôi.
 
Xếp đầy hai vali to đùng, Thời Tuệ  tiếp tục triển khai kế hoạch tiếp theo.
 
“Chị sẽ  bám lấy vị tiểu thư ,  rằng là chị khó chịu với em nên cố ý đẩy em xuống núi, tạo cơ hội cho cô .”
 
“Phần còn  cứ để tiểu thư  lo!”
 
……
 
Ngủ thôi, tự dưng thấy buồn ngủ ghê.
 
Sau khi đuổi Thời Tuệ  khỏi phòng,  ngã phịch xuống giường, tâm trạng chán chường.
 
Xin hỏi, nhà chúng  nhất định  chen  giới hào môn ?
 
Ở trong núi   giàu ,   cũng  sướng ?
 
Ở đó ít   còn  thể kiêu ngạo.
 
Chứ như bây giờ, ai cũng  thể kiêu ngạo với .
 
Thế mới thấy, đôi khi  tiền cũng chẳng  chuyện  ho gì.
 
Khi   ngộ  chân lý , video call của Bùi Dã đột nhiên bật lên.
 
Không thấy gì hết,  ngủ …
 
“Nha Nha, em   máy thì  đến nhà tìm em.”
 
Dường như đoán trúng ý nghĩ trong đầu , Bùi Dã lập tức gửi tin nhắn thoại đến.
 
Cuộc gọi video  reo lên,    đành cam chịu mà bắt máy.
 
“Xin  ,   em  thấy.”
 
Xin  đừng giận nhé, thiếu gia.
 
Bùi Dã trông như  tắm xong, gương mặt  ửng đỏ, tóc còn vương  ẩm.
 
“Ừ.”
 
Anh  chằm chằm , rõ ràng  mấy để ý đến cái cớ vụng về .
 
“Nha Nha, gọi tên  .”
 
Giọng  khàn đặc.