Chương 3:
 
 ngơ ngác , đây  là chiêu trò tình trường gì nữa ?
 
Sao  khiến tim  ngứa ngáy khó chịu thế .
 
“Nghe lời, gọi .”
 
Giọng khàn đến mức gần như chẳng phân biệt nổi âm sắc.
 
 cắn răng, lấy hết can đảm gọi khẽ một tiếng:
 
“Bùi Dã…”
 
Trong lòng thầm chửi, kiếp     hồ ly tinh  đấy,  chỉ   dùng mấy chiêu mê hoặc thế .
 
Đối diện   gì,  chỉ thấy đôi mắt   mơ màng, gương mặt càng thêm ửng đỏ.
 
Tiếp đó là vài tiếng thở dồn dập, ngắt quãng.
 
?!?!!
 
Anh …   thể???
 
 hoảng đến mức lập tức tắt ngay màn hình, tim đập thình thịch, cũng hận  thể xóa ngay WeChat của Bùi Dã  ném luôn   danh sách đen.
 
Anh     thế  chứ?!
 
Đây còn là thái tử gia ngông nghênh, bất cần năm nào  ?
 
 thấy chẳng giống thiếu gia gì hết.
 
Mãi lâu , Bùi Dã mới nhắn .
 
“Bị dọa  ?”
 
“Vừa  là vì hôm nay ở gần em quá nên   nhịn . Sẽ     nữa ,   ?”
 
 úp điện thoại xuống,   thật sự giả vờ ngủ,  thấy gì hết.
 
Khi đếm  đến ngôi thứ 7698, thì tin nhắn của Bùi Dã  nhảy tới:
 
“Nha Nha, đừng sợ .”
 
 lẳng lặng tắt điện thoại, xuống giường,  thư phòng lấy hai viên thuốc ngủ.
 
Đừng sợ?
 
Không sợ mới lạ!
 
 thật mong sáng mai tỉnh dậy,  thể  lời tạm biệt với  phiền não~
 
…
 
Ngắm  một vùng xanh biếc bạt ngàn  mặt,   nhịn  mà ngẩn ngơ
 
Còn   vững, thì điện thoại của Thời Tuệ  gọi tới.
 
“Má ơi, Bùi Dã  bệnh hả?”
 
: “Hả?”
 
“Nguyên buổi sáng gọi cho chị tám trăm cuộc điện thoại!!!” – giọng Thời Tuệ hiếm khi lộ  vẻ suy sụp:
 
“Anh   là  liên lạc  với em thì chị c.h.ế.t chắc.”
 
“Chết chắc? Là  lấy mạng chị chắc?” – Thời Tuệ chửi rủa:
 
“Chả  học ở  cái điệu bá đạo  .”
 
“Đã  rõ là em  gia đình đưa  nuôi heo, liên quan gì tới chị chứ!!!”
 
“Cái đó…” –  yếu ớt cắt ngang:
 
“Xin hỏi bây giờ là tình huống gì? Em    giờ?”
 
Thời Tuệ thu  cảm xúc, nheo mắt, khẽ  lạnh:
 
“Em nhất định đừng  điện thoại  .”
 
“Chiều nay chị sẽ  tìm vị tiểu thư , để cô  phát huy lợi thế thanh mai trúc mã.”
 
“Bùi Dã  cứ chờ , công khai động  thì chị  dám thật, nhưng  lẽ chị   chơi chiêu ngầm ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-3.html.]
Rất … m.á.u hiếu thắng của Thời Tuệ bùng lên .  âm thầm mặc niệm cho Bùi Dã trong lòng.
 
Đừng tưởng Thời Tuệ bề ngoài giống , nhát gan  dám đắc tội ai.
 
Thật  nước bẩn trong bụng cô , còn sâu hơn cả Thái Bình Dương.
 
Thế nhưng khi  mở chiếc điện thoại ,  thấy 99+ tin nhắn từ Bùi Dã,  đồng cảm dành cho   lập tức biến mất.
 
Cho đến lúc tắt máy, rút sim nhét  gầm giường, tim  vẫn đập thình thịch.
 
Trong 99+ tin nhắn đó, ngoài hàng loạt video và cuộc gọi điên cuồng, thậm chí những câu cuối cùng khiến mí mắt  giật thót:
 
Anh :
 
“Thời Nha, em  dám đùa giỡn với ?”
 
“Bảo bối, đừng để  bắt  em.”
 
Rõ ràng đang cách  bao nhiêu núi rừng, mà chân  vẫn mềm nhũn.
 
Quá đáng sợ. Anh  sẽ  nhốt  trong tầng hầm  treo ngược lên đánh chứ?
 
 thấy  TV mấy kẻ nhà giàu   xu hướng “play” kỳ quái.
 
Thời Tuệ, xin chị cố lên, cố gắng chống đỡ !
 
Những ngày tiếp theo, vì sợ lộ sơ hở  mặt Bùi Dã, nên Thời Tuệ  cắt đứt liên lạc với .
 
Mỗi ngày ngoài việc theo giám đốc nhà máy học cách ứng dụng dây chuyền khoa học tiên tiến nuôi heo,  chỉ  thể ngắm núi non sông suối để g.i.ế.c thời gian.
 
Dù  mấy tin đồn xôn xao ở đầu làng  cũng   hiểu, ngôn ngữ địa phương  khó học quá.
 
Thỉnh thoảng  cũng bày  dáng tiểu thư, cảnh cáo mấy cô trong nhà ăn:
 
“Nếu còn chia cho  ít thịt thế ,  sẽ mách lãnh đạo đấy.”
 
Những ngày  gánh nặng tâm lý thật sự   bao.
 
 cũng đôi lúc  cũng thấy hối hận.
 
Ví dụ như lúc mặc đồ bảo hộ và ủng cao su  trong chuồng heo hốt phân.
 
 cảm thấy, sống ở thành phố dù  thận trọng từng lời ăn tiếng  nhưng ít  vẫn  ăn ngon mặc .
 
Từ khi ông nội gọi điện bảo    chịu khổ ở cơ sở,   trở thành kẻ oán khí nặng nề nhất trong núi.
 
Trời  sáng   dậy, ban ngày chăm heo xong  học kỹ thuật chăn nuôi, tối đến còn  theo giám đốc học quản lý.
 
“Thời Tuệ, em thật sự  chịu nổi nữa.”
 
 bắt đầu ngày nào cũng giục Thời Tuệ.
 
Sau hơn nửa năm lao động khổ sai, cuối cùng Thời Tuệ báo tin: Bùi Dã  tình yêu mới ,    thể về.
 
“Đồ tra nam c.h.ế.t tiệt, nhanh thế mà  lòng đổi   .”
 
 buột miệng chửi, xong mới nhận …   đây chính là điều  mong  ?
 
Không chờ  chú Vương   đón,  vội thu dọn sơ sài  chạy trốn khỏi núi.
 
Dù một ngày ở đây  cũng  chịu nổi nữa!
 
“Còn bao lâu thì đến?”
 
Thời Tuệ đột nhiên nhắn hỏi ,   ngạc nhiên.
 
Hôm nay  cô  quan tâm  thế, cứ hỏi mãi còn bao lâu nữa.
 
Rõ ràng   gửi thông tin chuyến tàu  mà.
 
Vì  nhanh chóng trở về,   tiếc hy sinh cái lưng già,  tàu cao tốc suốt 9 tiếng.
 
Vừa rời khỏi ga, hít  thứ  khí  sạch sẽ của thành phố,  vẫn  nhịn  dang tay vươn vai.
 
“Vẫn là ngày tháng ăn ngon mặc ,    việc mới là tuyệt nhất.”
 
Nào ngờ còn  kịp thoải mái,  lưng   một lồng n.g.ự.c nóng rực áp , eo  siết chặt.
 
Giọng điệu quen thuộc, xen lẫn trêu chọc vang bên tai:
 
“Bảo bối,  bắt  em .”
 
“Lần ,  tuyệt đối sẽ  buông em nữa.”
 
Cho đến khi  Bùi Dã nhét  trong xe,  mới  hồn  từ cơn chấn động.