Chương 4:
 
Không  chứ? Sao     ?
 
 chẳng  chỉ  với Thời Tuệ thôi ? Thời Tuệ  ? Hơn nữa, chẳng       khác  ?
 
Anh  định bắt cóc   ? Chị gái  yêu của   báo cảnh sát ? Đã  với  lớn ?
 
Lúc  trong đầu   là một vạn dấu chấm hỏi.
 
Dường như đoán  nghi vấn của , Bùi Dã  lệnh tài xế lái xe  kéo   lòng.
 
“Thời Tuệ  an . Anh cũng    phụ nữ nào khác. Anh chỉ thích em. Chuyện  chỉ là để dụ em mắc câu thôi.”
 
Giải thích vỏn vẹn vài câu, bàn tay  liền siết chặt hơn ở eo .
 
“Giờ thì… chúng   về em nhé.”
 
Bùi Dã dùng một tay nâng cằm , buộc   đối diện với ánh mắt .
 
“Tại   chạy trốn? Vì hôm đó  như thế nên em sợ ?”
 
……
 
Có lúc  thật sự ước   điếc  câm.
 
Như  sẽ  cần  đối diện bất kỳ tình huống xã giao nào nữa.
 
“Anh hiểu lầm .”  gượng . “Em thật sự  gia đình phạt  núi nuôi heo đó.”
 
“À” Bùi Dã bật  vì tức.
 
“Nha Nha, vốn dĩ  định trực tiếp  em ngất  đưa về nhốt .”
 
“ vì  em nhát gan và  hoảng loạn nên  mới cố nhịn.”
 
“Cho nên giờ em  nhất  thật .”
 
Thiếu gia ! Bây giờ  mới thật sự đáng sợ đấy! Có bệnh hả, còn định    ngất…
 
“Không  hả?” Bùi Dã nhướng mày. 
 
“Vậy  chuẩn   em ngất thật .”
 
 hoảng hốt xua tay liên tục:
 
“Không  , em , em  hết!”
 
“Cũng  cần  nghiêm trọng thế.” Bùi Dã dùng ngón cái khẽ miết cằm .
 
“Tại  em cứ tránh né mãi? Em  thích  ?”
 
Cái đó thì  hẳn. Thật lòng mà , cho dù một ngày nào đó Bùi Dã phá sản, thì chỉ cần      mẫu nam, chắc chắn cũng  thể trở  đỉnh cao thôi, với cái nhan sắc cỡ đó    thể  thích  chứ.
 
“Chuyện là thế … Bùi thiếu…  ,  Bùi Dã.”  dứt khoát thẳng thắn, vì    , chân thành là tuyệt chiêu lợi hại nhất.
 
“Anh xem, thứ nhất chúng  môn  đăng, hộ  đối. Em  dám trèo cao, nhà  cũng  chắc đồng ý.”
 
“Thứ hai, em thừa nhận  cũng  chút nhan sắc, nhưng so với  thì đúng là  xứng.”
 
“Thứ ba, ông nội em  cảnh cáo vô     yêu đương với con nhà giàu. Lỡ  bỏ rơi sẽ liên lụy đến cả gia tộc, còn  ghi tội trong gia phả nữa.”
 
“Thứ tư, em thật sự  hề  ý định yêu  trong giới thượng lưu. Hai mươi mấy năm nay em khổ sở đủ , ngày nào cũng sợ đắc tội    nọ khiến gia đình  san bằng, em vì thế chỉ  tránh xa mớ rắc rối  thôi.”
 
“Thứ năm, chúng  tiếp xúc quá ít,   hiểu rõ . Em   nhiều điểm đáng ghét đấy.”
 
“Thứ sáu…”
 
“Còn nữa hả?” Bùi Dã bật  lạnh, cắt ngang. “Thời Nha, em đang phát biểu  bục ? Nói lắm thế?”
 
Đấy, ép   , mà    thì   vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-4.html.]
 
Nam nữ yêu đương   cần đôi bên tình nguyện ? 
 
Còn cái xã hội thượng lưu ,  cưỡng ép tình cảm!
 
“Nha Nha…” Bùi Dã thở dài như chịu thua. 
 
“Những điều em  , căn bản   là vấn đề gì cả.”
 
“Gia đình  đồng ý. Còn Tần Giao cũng  dám  khó em.” Anh đưa trán chạm  , khẽ :
 
“Nếu em chịu gả cho , chúng  sẽ lập tức ký thỏa thuận. Toàn bộ tài sản nhà họ Bùi sẽ thuộc về em.”
 
???
 
Không thể nào! Anh dám cho,  cũng  dám nhận nha!
 
 còn  kịp mở miệng, Bùi Dã  tiếp tục dồn dập:
 
“Em còn  chúng  tiếp xúc ít? Thời Nha, tính từ hồi cấp hai, cấp ba cộng  sáu năm học cùng lớp. Em dám bảo đó là tiếp xúc ít?”
 
……
 
Tổng cộng cũng chẳng   mấy câu mà. Anh  rốt cuộc  trúng cái ưu điểm quái quỷ nào    ?
 
“Nha Nha, thích …  ?”
 
Bùi Dã ôm mặt  bằng cả hai tay,  thẳng , ánh mắt   chằm chằm.
 
Bị   chòng chọc,  căng thẳng đến   cứng ngắc, vẫn cố gắng lấy hết can đảm,  khẽ:
 
“Anh… rốt cuộc thích em ở điểm nào?”
 
Tài năng thì  bình thường, tính cách thì nhát chết, nhan sắc cũng chẳng nổi bật.
 
 thật sự nghĩ mãi  .
 
“Thích thì vốn   lý do gì.” Bùi Dã  cong mắt, mỉm .
 
“Nha Nha, kể từ cái  đầu tiên, nơi  của   thuộc về em .”
 
Anh nắm tay  đặt lên n.g.ự.c , tay  vẫn giữ  má .
 
Cảm nhận nhịp tim dồn dập  lòng bàn tay,  bất giác thở gấp,  đầu tiên thấy như  thứ gì đó khẽ gõ  trái tim .
 
 khi   con đường tương lai,  thầm nhắc nhở bản : cảm giác rung động  tạm thời cần gác .
 
Chuyện Bùi Dã tỏ tình, vẫn nên về nhà thương lượng kỹ với gia đình .
 
Dù , ở chốn hào môn , chuyện tình cảm vốn  thể tùy tiện theo ý cá nhân. Haizz…
 
“Cái đó… đây là   ? Hay là  đưa em về nhà  ?”
 
Có lẽ  ngờ    , Bùi Dã  sững , nhưng  nhanh lấy  vẻ bình thường.
 
“Không thể.”
 
“Bảo bối … nều còn để em chạy xa  một mét thôi cũng coi như  vô dụng.”
 
Rất , cuối cùng thì Bùi Dã  nhốt  thật.
 
Không ngờ thái tử gia nhà họ Bùi  thật sự thích cái kiểu chơi .
 
Hai ngày nay   sức giảng giải cho    bao điều luật pháp, đạo đức, chuẩn mực xã hội… mà   coi như gió thoảng bên tai.
 
“Vô ích thôi, Nha Nha.”
 
Anh gắp thức ăn cho , chẳng buồn ngẩng đầu, giọng  mang chút cố chấp:
 
“Trước khi em thật sự thích , thì em đừng hòng   cả.”
 
“Em thích  ! Em thật sự thích  !”  vội vàng phụ họa, mặc kệ  đắc tội ai ,  hết cứ  về nhà cái .