Chương 5:
 
“Anh mau cho em về , chị em mà  tìm thấy em thì lo c.h.ế.t mất.”
 
“Em nghĩ chị em tại   đột nhiên nhắn tin bảo em  về?” Bùi Dã đặt đũa xuống, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt.
 
“Cô  cũng khá đấy, còn   tìm Tần Giao dụ dỗ ?”
 
“Nếu   Tần Giao sợ quá chạy đến mách ,  còn chẳng  đầu óc hai   linh hoạt thế.”
 
Cằm  suýt rơi xuống đất.
 
Cô   bệnh ! Hôm đó chẳng  khi  tỏ tình cô  còn trừng  đến lạnh cả sống lưng ?
 
Thế mà  còn tử tế tạo cơ hội cho cô ,  ngờ   đầu cô   phản bội  chứ!
 
“Anh…   nhốt chị em em đấy chứ?”  nghi ngờ  chằm chằm.
 
“Chị  thật sự đang an  chứ? Ở nhà đúng ?”
 
Bùi Dã thở dài, giọng   chút bất đắc dĩ:
 
“Anh  thích cô , nhốt   gì? Cô  vẫn ở nhà,  an .”
 
“Em  tin. Trừ khi  đưa điện thoại cho em, để em xác nhận.”
 
“Nha Nha…” Giọng  phẳng lặng  gợn sóng. “Mấy trò  vô dụng thôi.”
 
Ừ thì…   cũng khôn phết.
 
  xuống, gắp một miếng thịt nhét  miệng, nhai thật mạnh.
 
Không ,  . Gặp chuyện thì  bình tĩnh.  là tiểu thư hào môn, tất nhiên  trí tuệ vô song.
 
Những ngày , ngoài lúc đến công ty, Bùi Dã đều ở bên  .
 
Còn  thì cũng  rảnh rỗi, suốt ngày loanh quanh thăm dò địa hình.
 
 cái khu nhà  to đến mức quái dị,  thật sự tìm   cổng ở .
 
Quả nhiên hào môn đỉnh lưu  giống  thường, xây lắm tòa nhà thế .
 
Xin hỏi, trong tòa nhà  chỉ nhốt mỗi  tại    nhiều phòng đến thế?
 
Có  cải tạo từ khách sạn chủ đề  ? Mỗi phòng một phong cách riêng.
 
Mà ngoài Bùi Dã ,  chẳng thấy ai ở đây cả. Người  hình như đều ở khu khác.
 
Thật sự  thể hiểu nổi kiểu xa hoa phung phí của giới nhà giàu mà.
 
 ngày càng buông xuôi, mặc kệ hình tượng, thả lỏng bản , thi thoảng còn cố tình la hét với Bùi Dã, mong đánh thức  cái tính dễ chán của đàn ông.
 
    dường như  hề  ảnh hưởng. Dù   loạn thế nào, câu trả lời duy nhất của  vẫn là:
 
“Nha Nha của  đáng yêu quá.”
 
Tính tình  cũng  quá  nha?
 
Đàn ông ,   thành công khơi dậy sự tò mò của .  nhất định  xem giới hạn của  ở .
 
Hôm đó,  khi về nhà,  lôi kéo  lên sân thượng ngắm .
 
 giả vờ đồng ý,  phụ họa  tiếp tục quan sát xung quanh.
 
Cái nơi c.h.ế.t tiệt  rộng đến , dù  bảo  chạy trốn cũng  tìm nổi đường . Khó trách Bùi Dã chẳng cần dùng dây xích như trong truyện, cũng  cần sai  theo dõi.
 
… gia đình    quản   ?
 
Còn gia đình , vì   mất tích lâu thế,   thấy ai  tìm?
 
Bùi Dã  lên bầu trời, bỗng dịu giọng:
 
“Nha Nha, thử một  thôi… thử yêu  một  ,  ?”
 
Dưới ánh trăng vốn yên ả bỗng gợn sóng, gió thổi xào xạc,   vô thức đáp khẽ:
 
“Được.”
 
Á… …
 
Lúc phản ứng kịp những gì    thì cũng muộn .
 
Nào ngờ Bùi Dã  ôm chặt lấy , viền mắt đỏ lên, giọng còn mang theo chút nghẹn ngào:
 
“Thật , Nha Nha? Em    chờ ngày  bao lâu  .”
 
“Anh… đừng  mà.” Nhìn hàng lệ sắp rơi xuống,  bỗng  nỡ từ chối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-5.html.]
Bị nhốt    ,    chứ?
 
Đây thật sự là thái tử gia quyết liệt  thương trường ? Không   nào thế  đó chứ?
 
“Nha Nha…” Bùi Dã cúi mắt, giọt lệ vương  hàng mi.
 
“Anh vui đến phát  thôi, vì cuối cùng em chịu cho  một cơ hội.”
 
Bị những lời tình thẳng thắn của  chọc  tim,  hoảng hốt  mặt sang chỗ khác,   thấy trong mắt  ánh lên vẻ xảo quyệt và đắc ý.
 
“Nha Nha ngoan, ở  với  thêm chút nữa.”
 
Bùi Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y :
 
“Em xem,  hôm nay trời  thế .”
 
Từ cái ngày  hồ đồ gật đầu đồng ý với  , Bùi Dã liền biến thành cục nam châm dính .
 
Hết ăn cơm,  việc,  dạo,  ngắm … cái gì cũng    cùng.
 
“Được thôi.” Lần , hiếm hoi   phản kháng yếu ớt, mà còn chủ động:
 
“Ngày mai em theo  đến công ty  việc nhé, như  chúng   thể ở bên  nhiều hơn.”
 
“Không .”
 
Bùi Dã khẽ tựa đầu  vai , dứt khoát từ chối:
 
“Em mà bước  khỏi cánh cửa , thì sẽ chạy mất tăm ngay.”
 
……
 
Cũng thông minh phết, chẳng dễ mắc bẫy.
 
“Anh cũng  thể nhốt em cả đời chứ.”  vẫn  bỏ cuộc.
 
“Em nhớ nhà, nhớ ba , nhớ ông nội, nhớ cả chị em nữa…”
 
“Ngoan nào.”
 
Anh khẽ hôn lên má , giọng dịu dàng  mang theo sự cố chấp:
 
“Đợi đến khi em thích  thêm một chút nữa,  ?”
 
“Em bây giờ   thích  .”    đối diện, ôm cánh tay   nũng.
 
“Em thích  đến nỗi  chịu nổi luôn .”
 
“Nha Nha…”
 
Vẻ mặt Bùi Dã trở nên u ám, giọng  khàn hẳn, nhưng vành tai  đỏ rực.
 
“Đừng đùa với .”
 
 đùa cái gì chứ? Thật khó hiểu.
 
 tiếp tục cố gắng:
 
“Thật mà, Bùi Dã, em thí…”
 
Chữ “thích” còn  kịp  khỏi miệng,   nắm c.h.ặ.t t.a.y , kéo về phía ,  nóng phả  tai:
 
“Em mà  thêm một chữ nữa…  sẽ  kìm  .”
 
Đồ thần kinh!!
 
 hoảng sợ rụt tay , định   bỏ chạy.
 
 giây ,   kéo giật về.
 
“Nha Nha, giúp .”
 
Giọng  khàn đặc, giống hệt lúc gọi video hôm nọ.
 
“Em… em   .”
 
“Anh dạy em.”
 
Điên thật !  gấp đến mức giọng lạc , như  :
 
“Em   học,  thả em  , đồ biến thái!”
 
“Nha Nha, nếu  thật sự là biến thái, thì em  còn nguyên vẹn như bây giờ.”
 
Tiếng  càng khàn, đuôi câu run rẩy.
 
!!!!!!!!
 
“Nha Nha ngoan, xin em đấy.”