Chương 6:
 
Ánh mắt   dâng đầy  nước, kéo tay  đặt lên  .
 
“Giúp .”
 
“Đây là ngoài trời đó!”   hổ đến giận, cố gắng phản kháng  cuối.
 
“Em sẽ thích thôi.” Giọng  mềm đến nỗi gần như tan  gió.
 
“Ở đây sẽ   ai .”
 
……
 
Tiếng côn trùng bỗng lặng  từ lúc nào.
 
Bùi Dã ôm  thật chặt  ngực:
 
“Nhà Nha, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời xa . Anh sẽ phát điên mất.”
 
Mặt  đỏ bừng, đầu óc  là dấu chấm hỏi và phản bác.
 
Anh điên thì liên quan gì ?
 
Hai mươi mấy năm nay,  nào  trải qua chuyện  bao giờ.
 
Nếu cứ tiếp tục,  chẳng chừng sẽ mất trong trắng, mà còn mang thai mất thôi.
 
Chưa cưới mà  bầu, ở nhà  chắc chắn  đánh chết.
 
 quyết định  tìm thêm cách khác để trốn.
 
Không thể để như thế  mãi , ai mà  lúc nào sẽ xảy  chuyện chứ.
 
Sau khi suy  nghĩ ,  nghĩ  một kế cực .
 
Tại   nhất định  tìm cửa ?
 
Dù cái trang viên   rộng đến mấy, cũng   ranh giới chứ?
 
Chỉ cần   mãi theo một hướng, nhất định sẽ tìm  bờ rào.
 
Đến lúc đó chẳng  chỉ còn việc leo tường thôi ?
 
Quả nhiên, hôm  nhân lúc Bùi Dã  công ty,  cứ cắm đầu  mãi theo một hướng.
 
Lúc chân mỏi nhừ  thì cuối cùng cũng thấy bức tường bao.
 
Không chần chừ,  ném đồ  ngoài , lấy đà  chuẩn  trèo.
 
Thất bại.
 
Lại thử thêm mấy  nữa.
 
Vẫn thất bại.
 
Nghĩ tới từng đồng tiền  bỏ  cho phòng gym, cho lớp leo núi…
 
 lập tức  thêm động lực, nghiến răng.
 
Một loạt động tác liền mạch, lấy đà, bật nhảy, bám tường, trèo lên…
 
Cuối cùng,  thành công!
 
Khoảnh khắc vượt qua bức tường,  tràn đầy cảm kích vì bản  từng chịu khó bỏ tiền  học.
 
Đáng giá quá,   thật sự  đất dụng võ .
 
Thế nhưng  khi leo tường  ngoài,   cả nửa ngày, phát hiện ngoài rừng cây thì vẫn chỉ  rừng cây.
 
Khó trách Bùi Dã yên tâm đến mức  cần khóa nhốt gì, cái chỗ quỷ  ai mà thoát  nổi chứ.
 
Anh  tìm  cái nơi  ở   ?
 
Anh  mua nguyên một khu rừng nguyên sinh chắc?  là cái đồ nhà giàu đáng chết.
 
Giá mà nơi   chút chênh lệch độ cao thì còn đỡ,   thể men theo dốc mà  xuống,    .
 
 ở đây  là mặt đất bằng phẳng,       .
 
Muốn   thì phát hiện  chẳng tìm nổi đường cũ.
 
Nhìn trời dần tối sầm,  thở dài nặng nề:
 
“Thôi kệ, đành đợi Bùi Dã đến bắt về .”
 
  bệt xuống đất, lôi trong túi  đồ ăn, nhóm một đống lửa.
 
Sớm     đăng ký thêm một lớp sinh tồn dã ngoại .
 
Cũng may lúc  ngoài  chuẩn  khá đầy đủ: mang đồ ăn, mang nước, mang thuốc chống muỗi, còn tiện tay lấy luôn bật lửa của Bùi Dã.
 
Có thể  là chuẩn   diện, nhưng ai mà ngờ bên ngoài  rộng mênh m.ô.n.g  rừng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-6.html.]
 
  xếp bằng  đất, gật gù ngủ gà ngủ gật mấy , thì bỗng  tiếng trực thăng vang lên  đầu.
 
 lẳng lặng thêm củi  lửa, để lửa cháy lớn hơn.
 
Như  hẳn sẽ dễ thấy hơn chứ?
 
Quả nhiên, chẳng bao lâu   thấy nhiều luồng sáng quét tới.
 
Rồi một tiếng gầm quen thuộc truyền đến:
 
“Thời Nha!”
 
Bùi Dã lao đến như một cơn gió, giọng  kìm nén nhưng vẫn lộ rõ sự giận dữ:
 
“Em     là nguy hiểm lắm ?”
 
Khi  thấy vết trầy  chân  do leo tường để , giọng  càng lạnh lẽo:
 
“Em ghét bỏ  đến mức  ? Thà liều mạng cũng  rời xa ?”
 
Cũng  hẳn… thật  cũng chẳng đau đớn gì mấy.
 
“Em   bên ngoài  là rừng cây…”  nhỏ giọng lẩm bẩm.
 
Bùi Dã hít sâu một ,   gì, cúi xuống bế thốc  lên.
 
“Em tự   mà…”
 
Anh coi như   thấy, chỉ im lặng ôm  về.
 
Cho đến lúc giúp  bôi thuốc  chân cho , môi  vẫn mím chặt, chẳng buồn hé một câu.
 
“Xin   nha…”  rụt rè mở lời, cố gắng  dịu  khí.
 
Tay Bùi Dã khựng , nhưng  vẫn tiếp tục,  đáp.
 
“Anh  gì  chứ?”
 
Vẫn chẳng  một lời, y như  cho ăn thuốc câm. Bôi thuốc xong,   dậy bỏ  ngoài.
 
 tức đến nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
 
Ai mới là kẻ vô lý chứ? Nếu    bắt  về, thì  cần gì  bỏ chạy? Giờ còn giận ngược   nữa ?
 
Khi  , trong tay Bùi Dã nắm chặt một vật.
 
Anh  đến gần, tim  liền hốt hoảng thét lên trong lòng.
 
Tốt lắm, cái  tới rốt cuộc cũng tới.
 
Không hổ là nhà giàu, đến xiềng xích cũng đổi thành vòng điện tử.
 
Bùi Dã lắp chiếc vòng  chân , giọng khẽ run:
 
“Em    lo cho em đến thế nào ?”
 
“, là  sai khi bắt em đến đây. Anh  tội,  đáng chết.”
 
“ em định lấy mạng   để rời bỏ  ?”
 
“Em… ghét  đến  ?”
 
 còn  kịp chen lời,    lẩm bẩm đầy cố chấp:
 
“Nha Nha , cho dù em ghét  cũng  .”
 
“Chỉ cần em ở bên  là .”
 
…
 
Anh trai ơi, cho em  xen một câu với!
 
 nắm lấy cánh tay , thành thật :
 
“Bùi Dã, em thật sự nhớ nhà . Anh cho em về thăm  ?”
 
Thấy  theo bản năng định từ chối,  chủ động ôm lấy :
 
“Anh  thể  cùng em mà. Có thể em  nhanh chóng yêu  , nhưng em   thể cảm nhận  tấm lòng của .”
 
“Vậy…   kiên nhẫn chờ em ?”
 
Cơ thể Bùi Dã chợt cứng , bàn tay thả bên  khẽ run lên.
 
Một lúc lâu ,  mới nhẹ giọng :
 
“Được.”
 
 thầm thở phào.
 
Dễ dỗ quá mà.
 
Sau cuộc trò chuyện chân thành đến  thể chân thành hơn, cuối cùng Bùi Dã cũng chịu đồng ý đưa  về nhà.